Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lời  dứt thì Triệu Hương Linh cũng vội vàng  .  vô thức  theo cô  và thấy cô  bước lên chiếc ô tô đang chờ ngoài cổng.   chiếc ô tô đó thuộc về ai. Là Trương Quý Khải.
Rốt cuộc, họ vẫn  về bên   ngần  năm chia tay. Lẽ nào họ chính là duyên phận, còn , chỉ là một ngọn cỏ bên cuộc tình ?
Không cam lòng,  liền lấy cặp sách,  lên xe máy và chạy theo.    họ   và  gì.
Xe chạy qua mấy ngã rẽ  cuối cùng dừng   một nhà hàng sang trọng. Ở  cách khá xa nhưng cũng đủ cho  thấy những gì diễn  bên trong. Có bóng bay, bánh sinh nhật,  Đường Thi và những  bạn của cô .
  bao giờ quên rằng Trương Quý Khải là thiếu gia hàng thật giá thật, chỉ cần ngoan ngoãn  lời bố  thì  sẽ là  thừa kế một trong những bệnh viện tư nhân lớn nhất nhì thành phố .
  xe, chạy  đường như một kẻ mất trí. Mãi khi đầm sầm  đuôi một chiếc ô tô đang dừng bên lề đường,  mới  về hiện thực.
Đang khi  ngơ ngác thì  tài xế  bước xuống, xắn tay áo tiến về phía .
- Mày mù hả thằng ? Đi    đường ? Trầy miếng sơn . Mau đền tiền . – Tài xế quát.
Đang khi  dựng chiếc xe máy lên thì một đôi giày cao gót xuất hiện  mặt . Ánh mắt  di chuyển từ đó lên đôi chân trắng nõn nà  dừng   gương mặt của cô gái đối diện.
- Anh   thương ?
- Không. –  lắc đầu.
- Ôi trời, bàn chân  chảy m.á.u kìa, còn    thương. Mau,  theo   đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-doi-so-phan-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-38-chien-tranh-lanh-2.html.]
Miệng , tay kéo, cô  lôi   một phòng khám tư nhân nhỏ gần đó,  quên bảo tài xế đưa xe  lên lề.
Sau ít phút, vết thương của    xử lý xong.  đưa mắt  cô gái trẻ đang lấy thuốc cho , cảm thấy cô   nét gì đó  quen thuộc.
- Cảm ơn cô.  xin . Chiếc xe của cô… -  lên tiếng ngay khi cô  tiến .
- Chỉ là trầy miếng sơn thôi,   cả. Chú tài xế  hung dữ chút thôi. Anh đừng bận tâm. May là  chỉ  thương nhẹ. Mà…  tên gì ?
- Diệp Tử Phong.
- Tên  quá,  cũng  trai nữa.  tên Triệu Minh Ngọc,  vui  gặp . Tuy  cảnh gặp   ố dề chút nhưng mà  vui   . Chúng   thể kết bạn  ? – Triệu Minh Ngọc chìa điện thoại  trong khi đang .
- Được.
Dù gì cũng là     nên   thể từ chối yêu cầu của cô . Chỉ là kết bạn thôi mà,  khi cả đời cũng chẳng nhắn tin  gọi điện  chứ.
- Bây giờ    học , tạm biệt  nhé. Anh nhớ uống thuốc nhé, đừng xem thường vết thương ngoài da.
Sau khi dúi túi thuốc  tay , cô  nhanh chân chạy  ngoài, leo lên chiếc xe đang mở cửa chờ sẵn. Mãi đến lúc ,  mới nhận  cô   nét hao hao Triệu Hương Linh.
Thật xui xẻo. Hôm nay là một ngày xui xẻo của . Chứng kiến   yêu mừng sinh nhật muộn cùng  khác   đó  gặp tai nạn. Cũng may cô gái  là   bụng, nếu , e là  sẽ mất  ít tiền để sửa chữa  của .
Rời phòng khám,  phóng xe đến trường. Tuy  ăn trưa nhưng bụng  chẳng thấy đói.