Dịch Tích: “Thật   gì cả…”
Ánh mắt Từ Nam Nho trở nên nghiêm khắc.
Dịch Tích sợ hãi, nhỏ giọng “hừ” một tiếng: “Chẳng qua chỉ  ‘lỗ mũi Trần Quốc Vĩ đúng là lớn’ mà thôi”.
Từ Nam Nho: “…”
Trần Quốc Vĩ là tên đầy đủ của trưởng khoa, vẻ ngoài của ông  cũng bình thường, nhưng cái lỗ mũi đúng là vô cùng hấp dẫn sức chú ý của  khác, lúc Dịch Tích còn học ở trường thì học sinh  khoa vô cùng ghét ông . Bởi vì trưởng khoa  luôn đặt  một  quy định kỳ quái,  cho mấy cô ở phòng ngủ mà ngủ cũng  yên, ăn cũng  ngon, chọc cho   đều ở  lưng gọi ông  là “lỗ mũi to tìm đường chết”.
Mà bản  trưởng khoa  vô cùng để ý chuyện lỗ mũi to , nên  khi Dịch Tích hack trang web trường còn ở  mặt  trường  thẳng vấn đề , việc   cho sự căm phẫn của ông  lên mức đỉnh điểm.
Lúc Từ Nam Nho  cô  những lời  rõ ràng  ngẩn , tuy   quá chú ý mấy chuyện bát quái của trường, nhưng ngẫu nhiên cũng   học sinh trong lớp gọi Trần Quốc Vĩ như .
Đương nhiên,  một ai dám như  bạn gái  của  mà ồn ào quậy phá như .
“Em đúng là...”
“Này,  đừng lên lớp em, lúc đó hành vi của em còn nhỏ nên  hiểu chuyện,  liên quan đến em bây giờ!”
Khóe miệng Từ Nam Nho  nhếch lên, thiếu chút nữa  thể kiềm chế mà bật .
Người ...  là khắp nơi gây hoạ.
“Không lên lớp em,” Từ Nam Nho  nữa  về phía sân khấu, trong giọng   chút ý vị thâm trường, “ cũng  giúp  em”.
“A? Giúp gì?”
Từ Nam Nho  nghiêng tầm mắt  cô, Dịch Tích   đến mức ngứa ngáy: “Anh đang  gì ”.
“Không  gì”.
“Dụ  khác tò mò!”
Sau khi lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc, Dịch Tích cùng đám Hoàng Vi  lời tạm biệt,  đó cùng Từ Nam Nho  đến bữa tiệc của bạn .
“Tiểu bảo bối của Ngô Loan Phong còn ở cạnh   ?”
Từ Nam Nho  lái xe  : “Hình như còn”.
“Vậy tối nay chẳng  là  thể   trò chơi bảo bối của bọn họ ”.
“Hôm nay  gặp họ”.
“A? Vậy gặp ai?”
“Đồng nghiệp”. Từ Nam Nho nghiêng đầu  cô, “Đồng nghiệp ở Thành Nguyễn”.
“…”
**
Sắp đến cửa phòng bao, Dịch Tích đột nhiên lùi bước.
“Nếu  thì em... Không  nữa”.
Từ Nam Nho: “Vốn dĩ  cũng   , nhưng hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường,  từ chối ”.
“Vậy  , em về nhà ”.
“ hôm nay   đáp ứng với   mang  nhà đến”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-107-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
“Em    nhà!”
Từ Nam Nho híp mắt: “Cái gì?”
Dịch Tích hắng giọng: “Ý em là...Trước tiên thì tối nay em buông xuống cái danh hiệu  nhà , ngày mai nhặt ”.
“Suy nghĩ của em cũng  nhỉ”.
Mặt Dịch Tích đầy đau khổ, lúc định  thêm gì nữa thì cửa phòng đột nhiên   từ bên trong mở .
“Ồ? Nam Nho,  đến     ngoài cửa thế ”.
Dịch Tích    mắt, trong lòng yên lặng nuốt một ngụm nước bọt.
Quả nhiên là  lỗ mũi to ở đây!!
Từ Nam Nho chào hỏi với Trần Quốc Vĩ: “Vừa đến,  lúc thầy  tới”.
“Vậy ,  đây  đây, mau  ”. Trần Quốc Vĩ , ánh mắt dừng   Dịch Tích, “Vị  chính là, bạn gái?”
Từ Nam Nho gật đầu.
Dịch Tích rũ đầu, mấy sợi tóc hai bên mặt tự nhiên rơi xuống phía    khác trong phút chốc   rõ mặt: “Chào chủ nhiệm Trần”.
Trần Quốc Vĩ  sửng sốt: “Sao?”
Từ Nam Nho  Dịch Tích một cái, giải thích : “Hiện tại là viện trưởng”.
Dịch Tích sửng sốt: “Viện trưởng Trần, chào ngài”.
Ôi chao,  nghĩ tới là  thăng chức!
Trần Quốc Vĩ: “Vị ... Quen  ?”
“Cái đó thì...”
“Mấy    cửa  gì đó? Còn   ”. Giang Nhĩ Nghị   ghế  vọng .
Trần Quốc Vĩ   Dịch Tích, Dịch Tích yên lặng nghiêng đầu: “...”
Từ Nam Nho lắc đầu  khẽ, : “Đi   ”.
Vị trí bên cạnh Giang Nhĩ Nghị còn trống, hiển nhiên là dành chỗ cho hai  họ.
“Thầy Từ, bên ,  bên  ”.
Từ Nam Nho dẫn Dịch Tích  xuống cạnh  , một  chủ nhiệm nào đó  thấy Giang Nhĩ Nghị   vài câu với Dịch Tích thì hỏi: “Nhĩ Nghị,   vị  nhà  của Nam Nho?”
“Biết chứ,” Giang Nhĩ Nghị ý vị thâm trường , “Biết rõ”.
“Ồ? Thì  là  quen, Nam Nho, đây là   đúng ,   chỉ giới thiệu cho   mà  giới thiệu với chúng  một chút”.
Từ Nam Nho mang vẻ mặt thản nhiên: “Trước đó bọn họ    , cũng   em giới thiệu”.
Giang Nhĩ Nghị: “ ,  lão Uông,   thì  cũng  đấy”.
Chủ nhiệm Uông  một phen bất ngờ,    Dịch Tích hồi lâu: “Phải ?”
“Khoan !”  lúc , Trần Quốc Vĩ đột nhiên , “Cô là Dịch Tích?”
Sự việc  như  thì Dịch Tích cũng  giả bộ  nữa, cô ho một cái,  lên quy củ cúi  với  , cũng  giấu mặt nữa: “Chào các thầy”.