Dứt lời, cô   về phía Trần Quốc Vĩ: “Chủ nhiệm Trần ... A  , viện trưởng Trần, em là Dịch Tích”.
Trần Quốc Vĩ  trố mắt,  Từ Nam Nho,   Dịch Tích, hành động lặp  mấy  mới : “Sao hai  các   ở bên ?!”
Dịch Tích chớp đôi mắt: “Cái  ...”
“Là em theo đuổi”. Từ Nam Nho mười phần thong thả kéo cô  xuống.
Trần Quốc Vĩ càng khiếp sợ hơn: “Các , các  ở bên  khi nào”.
Từ Nam Nho còn  mở miệng, Dịch Tích  chặn : “Viện trưởng, thầy ngàn vạn  đừng  nghĩ nhiều,  khi  nghiệp em mới thành đôi với thầy ”.
Trần Quốc Vĩ dừng một chút, bỗng nhiên cao giọng : “Em đó, nha đầu  nghĩ cái gì chứ, chuyện  chẳng lẽ  còn  tin Nam Nho ”.
Dịch Tích ngượng ngùng, nhỏ giọng lẩm bẩm câu gì đó, còn   sợ thầy trách em bắt cóc thầy  .
Từ Nam Nho  gần cô,   lời  thì nhịn    một cái.
Lúc , ngoại trừ Giang Nhĩ Nghị  thì  ai hiểu gì cả.
“Đây là đang  cái gì ? Viện trưởng, thầy cũng  cô  ”.
Trần Quốc Vĩ: “Sao   quen  , từng là nhân vật  mưa  gió của trường  đấy”.
Dịch Tích: “... Viện trưởng, thầy  đùa ”.
Chủ nhiệm Uông: “Học sinh trường ? Tốt nghiệp khi nào”.
Dịch Tích thành thật trả lời: “Em  nghiệp sắp  bốn năm ”.
Vị thầy giáo nào đó: “Hôm nay là trở về tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường đúng , đúng , hôm nay  lên bục phát biểu đúng chứ”.
Bởi vì sân khấu cách bọn họ khá xa, mà Dịch Tích    xuống  chào hỏi với mấy vị giáo viên trong trường, nên lúc  họ cũng  thấy rõ Dịch Tích. Lúc ,   giáo viên  nhắc tới, mấy  giáo viên khác mới nghĩ .
“Một trong những cựu học sinh ưu tú  về trường,  nhớ  ”.
“Lúc   thấy rõ lắm…”
“Nói như , Nam Nho tới trường  cũng gần 5 năm ”. Chủ nhiệm Uông vô cùng bát quái, “Nam Nho, tiểu cô nương  là học trò cũ của ?”
Từ Nam Nho: “”.
“Ồ”.
Cái “ồ”  vô cùng thâm thuý, giáo viên ở đây  ít, bởi vì đều cùng khoa Quản Lý, nên vài  trong  họ từng dạy qua Dịch Tích, Dịch Tích chợt  cảm giác như  thầy giáo túm lấy b.í.m tóc.
“Trách em     mà  báo tên , các vị giáo viên, em xin kính   một ly”. Dịch Tích  xong liền cầm ly rượu, lúc uống xong, Dịch Tích  rót một ly kính Trần Quốc Vĩ: “Viện trưởng, lúc nhỏ  hiểu chuyện,  thầy phiền lòng ”.
Mặt mũi cô  thể  cần, nhưng tuyệt đối  thể  Từ Nam Nho mất mặt, cô nhất định  đoan trang!
Trần Quốc Vĩ  lắc đầu: “Đám nhóc các em...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-108-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Dịch Tích ngượng ngùng  .
Dịch Tích cảm thấy lỗ mũi to vẫn khá là , ít nhất thì cũng  nhớ kỹ  việc. Dịch Tích nhớ tới mấy  bạn học ở  lưng   ông , đúng là  chút áy náy.
Thời gian ăn cơm  đó, Dịch Tích vẫn như cũ bày  dáng vẻ cẩn trọng. Cho đến khi  vị giáo viên nào đó lên tiếng: “Nam Nho, ngày thường  cũng  ít khi ăn cơm với chúng , khó  một  ,  nghĩ rằng   thể là  cuối cùng, nào nào, hai chúng  uống một ly”.
Bàn tay cầm đũa của Dịch Tích  ngưng ,  cuối? Có ý gì.
“Lời  của , tuy Nam Nho  từ chức, nhưng cũng   nghĩa là về  chúng   còn cơ hội cùng  ăn cơm nữa,     đúng ”.
Từ Nam Nho gật đầu: “ ,  cơ hội thì nhất định là ”.
Trên bàn cơm vẫn còn  về chủ đề , nhưng Dịch Tích một câu cũng   lọt lỗ tai.
Cô  Từ Nam Nho,  chút phản ứng  kịp.
Từ chức  ý gì?
Không  giáo viên ở Thành Nguyễn,  là ... Không  giáo viên nữa?
Lúc gần tan tiệc, vài vị thầy giáo uống khá say.
Trước khi , Trần Quốc Vĩ mang theo một chút men say : “Dịch Tích , em   phép ức h.i.ế.p thầy Từ  đấy”.
Dịch Tích: “Viện trưởng, em là  thành thật”.
Trần Quốc Vĩ: “Lúc hack trang web của trường     là  thành thật!”
Dịch Tích chẹp chẹp miệng.
Trần Quốc Vĩ tiếp tục : “Em đó nha đầu thối quậy phá!”
“Em nào !”
“Em  em , còn gào lên với !”
“... Viện trưởng, thầy say ”.
“  say! Chút rượu  nhằm nhò gì!”
“...”
Từ Nam Nho  xong với  đằng  liền  lên ,  tự nhiên ôm lấy vai Dịch Tích: “Viện trưởng, thầy đang ức h.i.ế.p bạn gái em ”.
“Hừ!” Trần Quốc Vĩ nghẹn , “Tiểu tử, ánh mắt gì thế ”.
Người bên cạnh đều  lên: “Viện trưởng , thầy Từ của chúng  vì bảo vệ vợ  mà sốt ruột, thầy đừng lấy  phận trưởng bối  để dạy dỗ   nữa”.
“ đúng”. Giang Nhĩ Nghị , “Sáng nay nha đầu  còn  nhận  chủ nhiệm là em nữa, còn  gì mà bây giờ là cùng vai vế ”.