Dịch Tích cũng  giải thích nhiều với  , chỉ  Từ Nam Nho  đổi nghề.
Trước một ngày Từ Nam Nho  về nhà họ Ngôn, hai  tranh thủ cùng   siêu thị.
“Anh hiếm khi  siêu thị  thời gian ,” Dịch Tích  , “Sao nào, sợ em đói c.h.ế.t ở nhà ,  giúp em tích trữ chút lương thực?”
Từ Nam Nho tùy ý lấy mấy bịch khoai tây lát: “ ”.
Dịch Tích  mấy bịch khoai tây lát trong xe đẩy, trong lòng tràn đầy khiếp sợ: “Không cần như , hổ thẹn đến mức mua khoai tây chiên cho em ăn?”
Trước , mỗi  cô ở nhà ăn khoai tây đều   lên lớp một hồi lâu,  cái gì mà hại  thể,  dinh dưỡng, còn rớt bừa bãi.
Từ Nam Nho  cô: “Không  ăn ?”
Nói xong còn  bộ  đem đồ vật để   kệ, Dịch Tích vội vàng ngăn  : “Muốn ăn!”
Từ Nam Nho  cô: “Loại thức ăn   thể ăn nhiều, lúc   ở nhà thì em ít ăn đồ vặt một chút”.
Nói xong  dừng một chút, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Hoặc là, em về nhà em ở  ”.
Dịch Tích sửng sốt: “Cái gì?”
“Nhà em   chăm sóc em”.
“Em   trẻ nhỏ ba tuổi”.
“Ừ,   cho rằng em là ”.
“...”
“Về nhà ở, chờ    em  trở về”.
Dịch Tích  , vắt nửa  lên xe đẩy,  đẩy  lẩm bẩm: “Chính em còn  thể lo cho bản  , ai cần các  chăm sóc”.
Từ Nam Nho  tư thế   đắn của cô cũng cảm thấy cô  thể té ngã, vì thế cẩn thận  theo  cô: “Dịch Tích”.
Dịch Tích: “Em  về nhà”.
“Em dừng  ”.
“Vậy em  cần về nhà nữa?”
Từ Nam Nho đuổi theo, đưa tay kéo xe đẩy. Anh  phía  cô, giam cô giữa tay vịn của xe đẩy và n.g.ự.c : “Thật là  về nhà?”
Dịch Tích hừ hừ: “Không về, nếu   để em về nhà còn dẫn em  đây mua nhiều đồ như   gì, hơn nữa, nếu em về nhà mà ngày đó   về  thấy em,     đây?”
Lòng n.g.ự.c Từ Nam Nho nhói lên một cái,   vì , trái tim mềm nhũn rối tinh rối mù.
Anh bình tĩnh  bóng dáng cô, cuối cùng  thản nhiên : “Được,   trở về”.
Dịch Tích vui vẻ: “Anh  đó,  chúng  mua nhiều đồ ăn một chút!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-110-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
“Được”.
Khó  dịp  dạo một vòng ở khu đồ ăn vặt, lúc thanh toán xong trong xe  chất đầy đồ ăn.
Dịch Tích  đằng , cô   quầy thu ngân lấy từng món bỏ  trong xe, bỏ  một nửa cô dường như nhớ tới cái gì đó,  sang  mặt quỷ với Từ Nam Nho.
Từ Nam Nho: “?”
Ý Dịch Tích là bảo   lên cái kệ hàng đặt cạnh quầy thu ngân.
Từ Nam Nho  sang, liếc mắt một cái, chỉ thấy một loạt hộp TT  nhiều màu sắc đang  thẳng. Phía  còn  nhiều  đang xếp hàng chờ,  trầm mặc một chút, đột nhiên    nên lấy  .
Dịch Tích: “Lấy ”.Từ Nam Nho ho một cái,   thoáng qua.
Dịch Tích chớp mắt  : “Em lấy  ,  lấy một hộp cho em”.
Dịch Tích chờ  động tay, mắt thấy Từ Nam Nho đầy mặt  đắn, đột nhiên thần tốc đưa tay cầm một hộp……TT ném  xe đẩy.
Dịch Tích: “...”
Hai   , Từ Nam Nho vươn tay đẩy xe một cái, ý bảo cô  lên  một chút.
Dịch Tích  nhúc nhích, cô cúi  cầm cái hộp nhỏ lên  ,  đó ý vị thâm trường  với Từ Nam Nho: “Thầy , em  kẹo cao su,  lấy cái  cho em  gì?”
Từ Nam Nho rõ ràng là sửng sốt một chút,   đầu   một  nữa, lúc  mới phát hiện   kệ  chỉ  TT, còn  đồ vật khác.
“Trong mắt    chỉ  cái  thôi ?”
Từ Nam Nho: “...”
Dịch Tích  thấy lỗ tai Từ Nam Nho  đỏ lên, cố hết sức nén : “ mà mua một hộp cũng đủ , trong nhà  hình như chỉ còn một hộp”.
Từ Nam Nho: “...”
“Thầy đúng là   xa trông rộng”.
“...”
Tính tiền xong, hai  xách túi đồ   bãi đỗ xe.
Trên đường, Dịch Tích  ăn kẹo mềm  mua  trêu ghẹo Từ Nam Nho: “Vừa  lúc  đầu    thấy kẹo cao su ở cuối hàng ? Em thề là em chỉ   lấy cái đó thôi... Cười c.h.ế.t em , thầy Từ ,  như   chút   đắn”.
Từ Nam Nho siết c.h.ặ.t t.a.y lái một cái, nhẫn nhịn : “Biểu cảm  nãy của em mới là   đắn”.
“Biểu cảm của em? Có ? Đó chính là biểu cảm   mua kẹo cao su cho em mà”.
Từ Nam Nho hừ lạnh một tiếng: “Vậy ”.
“ , biểu cảm thường ngày của em đều là như ,  hiểu lầm ”. Dịch Tích tựa  lưng ghế  : “À đúng ,    sắp   , thật  thì  cũng  cần mua, trong nhà còn dư  cũng đủ dùng ”.
“Không   chỉ còn một hộp?”