“Ngôn Hành Diệu!” Diệp Tử Giai lạnh giọng quát lớn, “Em  cái gì đó”.
Ngôn Hành Diệu nghiêng đầu: “Vốn dĩ chính là  mà”.
“Nam Nho là do ông nội gọi về, em    !”
“Trước  còn thoái thác  chịu trở về, xem  đều là giả”.
“Em!”
Cố Hoài: “Tử Giai, em đừng nóng giận, con  Hành Diệu chỉ là nghĩ   ”.
Ngôn Hành Chi nhíu mày: “Đều im miệng hết, đừng  những thứ  ”.
Ngôn Hành Diệu luôn  chút sợ hãi Ngôn Hành Chi, nếu    lên tiếng thì   cũng  dám  nhiều.
Dịch Tích chờ bọn họ   nữa mới  nhạt: “Ngôn tiểu thiếu gia,  giống như  hiểu lầm gì , lúc  chính  mới là  dùng sức ba bò chín trâu mới theo đuổi  Từ Nam Nho, thật  thì   vẫn  để mắt, đúng là   buồn thúi ruột”.
Ngôn Hành Diệu: “...”
“Ôi,    cũng đúng, tuy rằng nhà  giàu tài sản  nhiều nhưng vẫn là đại tiểu thư nhà họ Dịch,      thấy  . Cũng may là... Ông trời  phụ lòng , cuối cùng thì  cũng theo đuổi   ”. Dịch Tích  khẽ, “Thật sự thì   thích  ,    cái gì  cũng cho, đừng  chống đỡ  lưng, nếu     bộ nhà họ Dịch thì cũng  thành vấn đề, dù  thì, của  cũng là của  ”.
Trong nháy mắt, Ngôn Hành Diệu và Cố Hoài đều đen mặt.
Ngôn Hành Chi ý vị sâu xa  cô: “Cô Dịch   mắt ”.
“Nào ”.
Sau đó, Dịch Tích và Diệp Tử Giai đơn độc  đến chỗ khác bàn chuyện, Dịch Tích nhấp một ngụm cà phê  tay, đột nhiên mỉm .
Diệp Tử Giai  thấy biểu cảm của cô  hỏi: “Sao ?”
Dịch Tích: “Chị Diệp thật sự là  bệnh ”.
Diệp Tử Giai   sững sờ, nhưng chớp mắt một cái  khôi phục biểu cảm bình thường: “Em    chuyện gì”.
Dịch Tích: “Chị cố ý gọi em đến đây đúng , bởi vì  lúc hôm nay  Cố Hoài và Ngôn Hành Diệu”.
Diệp Tử Giai  nhướng mày, hiển nhiên  nghĩ rằng Dịch Tích   : “Em quả thực thông minh”.
Dịch Tích: “Ngôn Hành Chi  theo chính trị, thế hệ  của nhà họ Ngôn chỉ  Cố Hoài và Ngôn Hành Diệu  theo kinh tế, vốn dĩ do hai nhà bọn họ nắm quyền hầu hết huyết mạch kinh tế của nhà họ Ngôn, nhưng bây giờ   một Từ Nam Nho chen ngang... Mà Từ Nam Nho  do ông nội Ngôn tự  gọi về, trong lòng hai nhà bọn họ tự nhiên sinh  bất mãn”.
Diệp Tử Giai  nhạt: “”.
“Chị cố ý gọi em đến chính là  cho họ  em và Từ Nam Nho ở bên , mà Từ Nam Nho  chỉ  một  ông nội Ngôn, còn  nhà họ Dịch nữa,  đúng ”.
Diệp Tử Giai: “Em suy nghĩ  thấu đáo...  mà em cũng đừng nghĩ nhiều, đây là chủ ý của riêng chị, Nam Nho    hề , nếu    chị gọi em đến đây e rằng sẽ tức giận”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-117-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Dịch Tích lắc đầu: “Đương nhiên em sẽ  nghĩ nhiều, tuy rằng xem như  lợi dụng một , nhưng em vẫn  vui”.
Nói xong, sắc mặt của Dịch Tích  chút nghiêm nghị: “Nếu    cái vòng luẩn quẩn , mà sự việc   thể  đổi nữa,  thì chỉ  càng mạnh mới    khác giẫm đạp  lòng bàn chân, em     thể  , nhưng em   cho cái quá trình  của   nhẹ nhàng  một chút, cho nên, cần gì ở chỗ em thì em đều sẵn lòng”.
Diệp Tử Giai rũ mắt khuấy ly cà phê  mắt,   xúc động  một cái: “Em quả nhiên đáng để   thích”.
**
Gần đây Từ Nam Nho vẫn luôn ở thành phố khác,  ba tuần liền Dịch Tích  gặp  .
Sau giờ tan tầm  rảnh rỗi nhàm chán, Lâm Mẫn đột nhiên ở trong nhóm   ăn lẩu.
Dịch Tích: “Đi  ăn?”
La Kha: “Bên cạnh Tích Thời  một nhà hàng mới mở,  thử xem ”.
Lâm Mẫn: “Nhà hàng  tớ  ghé qua, hương vị  ngon”.
Dịch Tích: “Cho nên    ăn?”
Hoàng Vi: “Hay là chúng  mua đồ ở nhà ăn , chỉ  chúng  vui  bao, mua vài thùng bia, say  thì cứ  mà ngủ”.
Dịch Tích: “Cái  tớ đồng ý”.
La Kha: “Vậy  nhà ai?”
Lâm Mẫn: “Nhà thầy Từ!”
Dịch Tích: “Có    ăn đòn?”
Hoàng Vi: “Thầy Từ yêu sạch sẽ như , lỡ như  nhiều  ở nhà  ăn lẩu như    chừng sẽ xách d.a.o c.h.é.m ”.
Lâm Mẫn: “Sợ cái gì chứ,      ở nhà , nên chúng  mới nhân cơ hội  vui vẻ một chút”.
Hoàng Vi: “Tích Tích... Cậu thấy thế nào”.
Dịch Tích: “Vệ sinh hậu kỳ do Lâm Mẫn phụ trách, tớ đồng ý lập tức”.
Lâm Mẫn: “Bà nội ...”
Dịch Tích: “Sao?”
Lâm Mẫn: “Được!”
… …
Sự việc cứ đơn giản  nhanh chóng  quyết định, đám La Kha  siêu thị mua sắm, Dịch Tích  về nhà chuẩn  một chút,  thực tế   bò  sô pha  xem tivi  chờ bọn họ đến.