Tiểu biệt thắng tân hôn, cái hôn ngắn ngủi  như một ngọn lửa mạnh mẽ suýt chút thiêu đốt hai . Cũng may Từ Nam Nho kịp giữ  chút lý trí,  quên còn một đám  bên ngoài.
Từ Nam Nho nhịn xuống xúc động  tiếp tục hôn cô, để mặc Dịch Tích tùy ý sờ loạn   .
“Dịch Tích, đừng nhúc nhích”.
“Không , em  nhúc nhích”.
“Em như , ...”
“Em nhớ  mà”. Dịch Tích  hì hì , đột nhiên, cô sờ thấy vật gì đó rắn chắc trong túi .
Dịch Tích chần chờ một hồi, vô thức lấy .
“Đây là gì?”
Từ Nam Nho hiển nhiên  kịp né tránh: “... Đưa !”
Dịch Tích: “Đây là cái gì!”
Từ Nam Nho: “Đồ của ”.
Đầu Dịch Tích còn  chút mơ hồ, đưa tay  mở : “Xem cái ”.
Mắt thấy Từ Nam Nho   tới lấy, Dịch Tích giật , lập tức nhảy khỏi n.g.ự.c .
“Em  xem”.
“Dịch Tích...”
Từ Nam Nho  mới mở miệng, Dịch Tích liền chạy  khỏi phòng.
“...”
Từ Nam Nho căng da đầu đuổi theo cô,   khỏi phòng  thấy con ma men   ngốc nghếch giữa phòng khách,   mặt đám  còn đang ngơ ngác mở cái hộp nhỏ màu đen viền vàng .
“Ôi chao, là nhẫn!”
Dịch Tích kêu xong  mới cảm thấy  chỗ nào đó  đúng lắm, cô lật trái lật   nó, ấp úng : “ là nhẫn? Nhẫn? Sao   nhẫn?”
Vẻ mặt của đám quần chúng  cạnh nồi lẩu tỏa sáng  chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn trong tay Dịch Tích,  đó  đồng loạt đem ánh mặt đặt   Từ Nam Nho đang “bình tĩnh”.
Hoàng Vi  rõ vẫn còn cố hỏi: “Ở  ?”
Dịch Tích nghiêng đầu: “Lấy trong n.g.ự.c thầy Từ”.
Hoàng Vi và    ,  kịch xem
Mà Dịch Tích cũng bắt chước bọn họ chậm rãi  đầu  Từ Nam Nho: “Cái , cho em ?”
Từ Nam Nho thở dài,  chút bất đắc dĩ  lên : “Ừm, cho em”.
Dịch Tích: “Anh mua nhẫn cho em, lớn như ”.
Từ Nam Nho: “Thích ”.
Dịch Tích ngơ ngác gật đầu: “Nhẫn kim cương lớn như ,   thích thì quá giả ...”
Khoé miệng Từ Nam Nho  cong lên: “Vậy là  ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-119-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Dịch Tích: “ mà thầy Từ,  mua cái nhẫn kim cương  để...”
Từ Nam Nho rũ mắt  cô, khóe mắt  cũng  thấy vẻ mặt bát quái của đám   gần đó,  vốn là   thích bày tỏ  mặt  ngoài, nhưng giờ phút , cũng   quan tâm đến cái khác nữa.
“Dịch Tích, mấy hôm  em   kết hôn. Anh , chuyện cầu hôn  hẳn là để  , còn nhớ chứ”.
Dịch Tích gật đầu: “Đây là nhẫn cầu hôn mà  chuẩn  sẵn”.
Lâm Mẫn ở cách đó  xa trợn trắng mắt, âm thầm sốt ruột: câm miệng! Cậu  thể câm miệng ! Để mấy lời  cho thanh niên nghiêm túc Từ Nam Nho   !
Dịch Tích: “Đừng  hôm nay   cầu hôn?!”
Từ Nam Nho  chút quái dị  cô: “Anh  nghĩ tới vội vàng như ”.
“A? Thật là  cầu hôn? Với em?!” Giống như sét đánh giữa trời quang, trong nháy mắt Dịch Tích cảm giác bản   giật điện  hề nhẹ.
Từ Nam Nho: “Không với em... Còn với ai?”
Dịch Tích hít sâu một ,  cái ngu của bản   cho nước mắt lưng tròng, hai   đầu   đám bạn  đang vất vả nén , tức giận: “Đều tại các !!”
Mọi : “…”
Dịch Tích xông lên  đánh : “Ăn lẩu cái gì, ăn ăn ăn, còn uống bia nữa! Một hai  đòi đến đây uống!”
Lâm Mẫn phụt : “Ha ha ha, thật sự  thể trách tớ, ai bảo  lanh lẹ như ”.
Hoàng Vi: “Cẩn thận một chút, đừng để nhẫn rớt  nước lẩu!”
Cát Tề Thụy: “ , cái lẩu  còn  ăn xong!”
Dịch Tích: “Ăn cái quỷ gì chứ! Nhẫn của tớ mới quan trọng?!”
Chu Hưng Trạch: “Ôi  ơi, Nam Nho ca ca nhà   cầu hôn?”
“Phắc! Dịch Tích  con  nó tránh !”
La Kha: “... Mọi  đều bình tĩnh một chút”.
Từ Nam Nho  mấy  ở đằng  loạn thành một đống, yên lặng  lên ôm Dịch Tích : “Đừng quậy nữa”.
Dịch Tích khổ sở nhét nhẫn  n.g.ự.c : “Trả cho ”.
Từ Nam Nho: “Sao ?”
“Còn  quỳ một gối xuống đất,  em nhận ”. Dịch Tích bĩu môi, “Hay là bây giờ?”
Nói xong mới phát hiện đám  bên cạnh  hít khí lạnh, Dịch Tích vội sửa  lời : “Thôi ! Không cần bây giờ, chờ bọn họ về  để  cho chúng  thế giới của hai ”.
Mọi : “Này…”
Đám  vốn dĩ mang theo ánh mắt sáng ngời    luôn lạnh lùng như Từ Nam Nho  chuyện mà  bình thường , nhưng Dịch Tích   một câu đuổi bọn họ về, đặc biệt là  quen từ nhỏ với Từ Nam Nho là Chu Hưng Trạch,   lời     đồng ý: “Đừng đừng! Ngay bây giờ ! Để chúng  mở mang tầm mắt!”
Dịch Tích: “… Này thì  gì để mở mang tầm mắt?”
Thật  thì, Dịch Tích cũng cảm thấy hình ảnh  khá .
“Dịch Tích”.
“Ừm?” Dịch Tích  đầu   Từ Nam Nho,   ánh mắt trong veo, nhẹ giọng : “Em còn tỉnh táo ?”