Dịch Tích sửng sốt một chút: “Em, em tất nhiên là tỉnh táo, em  say!”
“Tỉnh táo thì ”.
Ngay khi Dịch Tích đang nghĩ lời  của   ý gì, chợt thấy  đàn ông  mặt quỳ gối, sắc mặt của   hề gợn sóng, chỉ là  hề chớp mắt  cô, chìm  hồ nước tĩnh mịch.
“Bọn họ đều là bạn bè của  và em,  mặt cũng ”. Từ Nam Nho cất giọng giữa lúc   đang nín thở, “Anh vốn nghĩ mấy ngày  mới thực hiện việc , nhưng nếu   em phát hiện, cũng  giấu  nữa”.
Dịch Tích  nhúc nhích  , lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi: “Anh,   lên  ...”
“Không    quỳ ”. Từ Nam Nho mỉm .
Dịch Tích: “Thật  thì em cũng  quan tâm mấy hình thức ...”
“ những lời   cần  ”. Từ Nam Nho lấy chiếc nhẫn kim cương trong hộp , đưa tay nắm lấy tay cô, “Dịch Tích, đời  của  chỉ sợ là  thể   em, cho nên, gả cho  nhé?”
Toàn bộ căn nhà đều rơi  yên tĩnh, Dịch Tích cảm giác đầu óc ong ong, rốt cuộc cũng thừa nhận bản   chút say, giờ phút  m.á.u trong  bắt đầu sôi trào, ngay cả bàn tay   cầm lấy cũng run nhẹ.
“Nếu, nếu em  đồng ý với , thì sẽ thế nào”.
Từ Nam Nho trầm tư trong chốc lát, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt  như mang theo dòng nước vô hạn mà dập dờn  mắt Dịch Tích: “Qua vài ngày nữa   cầu hôn thêm một ?”
Lời  của   dịu  cảm giác khẩn trương của Dịch Tích, chân mày cô nhẹ nhàng cong lên, lập tức đẩy ngả Từ Nam Nho xuống nền đất: “ em  thể để  quỳ  mặt đám   xem kịch  ,  thì   hai  ở riêng với   ”.
Từ Nam Nho  đè  mặt đất,  khi  xong  nhướng mày: “Được, mỗi ngày đều quỳ”.
Chu Hưng Trạch: “ là sống lâu thì gặp nhiều chuyện lạ…”
Lâm Mẫn: “Buồn nôn c.h.ế.t mất”.
La Kha: “Hai     lên  chuyện ?”
… …
Tuy rằng đám  xem náo nhiệt vẫn  nhảm, nhưng trong mắt đều tràn đầy vẻ vui mừng, từ đầu đến giờ bọn họ cũng coi như là nhân chứng cho cuộc tình của Dịch Tích và Từ Nam Nho,  thấy hai  sắp tu thành chính quả thì trong lòng đều chúc phúc cho hai .
Từ Nam Nho đỡ Dịch Tích dậy, cô  vẻ như   vững, Từ Nam Nho trực tiếp để cô dựa  n.g.ự.c ,  đó  với những  khác: “ đỡ cô   ngủ,   cứ tiếp tục”.
Vốn dĩ ý tứ của Từ Nam Nho là đưa cô về phòng     , nhưng    ăn ý hiểu chữ “ngủ” trong miệng lý giải thành hai   “ngủ”.
Hoàng Vi lập tức từ ghế  nhảy dựng lên: “Không tiếp tục  tiếp tục, em và Cát Tề Thụy cũng  về nhà! Tạm biệt thầy!”
Lâm Mẫn: “ cũng  ,  ăn no   cẩu lương của hai   cho no”.
Chu Hưng Trạch: “Anh đưa em về”.
La Kha: “Khụ khụ,  nhất  cũng về đây”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-120-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Từ Nam Nho: “...”
Mọi  về khá nhanh, cũng    hổ mà để  tàn cuộc  bàn.
Từ Nam Nho mặc kệ, bế ngang Dịch Tích   phòng,  đặt lên giường,    vòng sang cổ  kêu một tiếng: “Em  tắm”.
“Ngủ  ”.
“Không   thích sạch sẽ ”.
“Không ”.
“Không ”. Dịch Tích  chịu xuống khỏi  , “Em   tắm,  ôm em ”.
“Dịch…”
“Nhanh lên nhanh lên”.
Từ Nam Nho  cô quấn lấy mà hết cách, đành đổi hướng ôm cô   phòng tắm trong phòng .
“Em  đây, đừng lộn xộn”. Từ Nam Nho đặt cô lên cái bục cạnh bồn rửa mặt. Dịch Tích gật đầu, ngoan ngoãn  im,   xả nước.
“Từ Nam Nho”.
“Ừm”.
“Nếu   là em,  sẽ về nhà họ Ngôn chứ”.
Bóng dáng Từ Nam Nho cứng ,  chậm rãi  đầu  cô: “Cái gì?”
“Rõ ràng  thích cuộc sống  , bây giờ     cái  cảnh lộn xộn  của nhà họ Ngôn, nếu   ông em  với  mấy lời ,  sẽ  về  đúng ”. Nước ấm chỉ  mới xả , nhưng mắt Dịch Tích   một tầng sương mù.
Từ Nam Nho thấy cô chợt  dáng vẻ đau lòng như : “Dịch Tích,  vẫn   về, chỉ là vấn đề thời gian”.
“Có đúng như  ?”
“Thật  thì ông nội  gọi  từ lâu , chỉ là  luôn  đồng ý”.
Dịch Tích: “Vậy  bây giờ   đồng ý”.
“Trước đó     , chán ”. Từ Nam Nho nâng mặt cô, giống như đang nâng một con búp bê, “Cuộc sống vẫn sẽ  đổi một chút,  đúng ”.
Dịch Tích: “Vậy   cảm thấy mệt ?”
Từ Nam Nho: “Đối với  mà  thì cũng  khác lắm, ở nơi nào,  gì, cũng  khác lắm. Trước  cảm thấy  giống  bởi vì   em, nhưng bây giờ  em, ở  cũng giống ”.
 nếu chọn nhà họ Ngôn  thể  chúng  ở bên  dễ dàng hơn một chút, thì tại    chọn. Chúng   lãng phí nhiều năm như ,    lãng phí thêm nữa.