Ngôn lão gia: “ cũng nghĩ như , ngày 20 tháng 3 năm  vô cùng hợp với hai đứa nó, các  cảm thấy thế nào”.
Dịch Tích: “Năm ? Ông nội, thật  thì hôn lễ của chúng con  cần long trọng như , chúng con  chú trọng hình thức”.
Dịch Quốc Đường: “Nói cái gì hả, chuyện lớn như , tất cả nghi thức đều  !”
Dịch Tích: “ mà còn hơn nửa năm thôi”.
Dịch Quốc Đường bất đắc dĩ lắc đầu: “Ông xem cháu gái nhà ,  gì hết mà  gấp gáp  gả ”.
Ngôn lão gia vui vẻ : “Chúng  cũng sốt ruột  cưới, nhưng hôn lễ   thể tùy tiện, như  , hai đứa  thể  lãnh chứng , hôn lễ cử hành ”.
Dịch Tích nhướng mày: “Như  cũng  ạ, Từ Nam Nho,   xem?”
Từ Nam Nho  cô với ánh mắt cưng chiều vô hạn: “Được”.
Sau đó, mấy  trưởng bối  hàn huyên mấy chi tiết liên quan đến hôn lễ, mà Dịch Tích nhàm chán chơi với ngón tay Từ Nam Nho. Mắt thấy bọn họ như  mãi  hết chuyện, Dịch Tích ngáp một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai Từ Nam Nho: “Em buồn ngủ quá”.
Từ Nam Nho: “Nhịn một chút, đợi lát nữa về ngủ”.
“Chờ bọn họ     chừng em    ngủ, bọn họ dong dài thật”.
Từ Nam Nho cong môi: “ là  một chút”.
Dịch Tích đỡ lấy đầu  thầm.
“Được, cứ  theo , chúng    đây”.
Cuối cùng cũng giải tán.
“Được”.
Một đám   dậy cùng    khỏi phòng, Từ Nam Nho và Dịch Tích  theo .
Trước khi bước lên xe,  Từ Nam Nho là Từ Uyển Oánh chợt xoay  đưa cho Dịch Tích một cái hộp tinh xảo.
“Tặng con”.
Dịch Tích vội  thẳng : “Cái ... Bác gái khách khí , con còn  tặng bác lễ vật gì cả”.
“Đây là vật mà bác  chuẩn  từ lâu để tặng cho vợ của Nam Nho, con cứ nhận lấy ”.
Dịch Tích theo bản năng  Từ Nam Nho,    cô gật đầu, ý bảo cô nhận lấy.
“Vậy, cảm ơn bác”.
“Không cần khách sáo, bác chỉ  con và Nam Nho  thể sống ,  thể hạnh phúc”.
Từ Uyển Oánh  xong  sang Từ Nam Nho: “Nam Nho,  rảnh... Có rảnh thì về thăm nhà nhiều một chút”.
Sắc mặt của Nam Nho vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng   vẫn gật đầu. Từ Uyển Oánh thấy  gật đầu thì sắc mặt cũng trở nên vui vẻ hơn: “Vậy,    ”.
Từ Nam Nho: “Được”.
Đoàn  của nhà họ Ngôn  , Dịch Thành Hành  đến cạnh Dịch Tích: “Không về nhà với ba?”
Dịch Tích: “Gần đây con cũng  ở nhà nữa”.
“Còn  gả ,    chịu ở nhà nữa?”
“Ở nhà còn   ba dong dài!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-123-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
“Cũng  ai ở nhà... Được ,  cần về nhà”. Dịch Thành Hành lắc đầu .
Dịch Tích sửng sốt một chút: “Sao   ai ở nhà, bọn họ   đều ở nhà ?”
Thần sắc của Dịch Thành Hành trong nháy mắt cứng đờ, nhưng  nhanh ông   khôi phục sắc mặt như thường: “Vân Chiêu từ chức, sắp  nước ngoài. Dì… Dì con cũng  cùng”.
Dịch Tích bất ngờ: “Dịch Vân Chiêu từ chức?”
“Ừm”.
“Sao   ba nhắc đến”.
“Ba nên  gì với con, chuyện của bọn họ  cần con để tâm, hơn nữa  giờ con cũng  để tâm”. Dịch Thành Hành đột nhiên đưa tay xoa đầu Dịch Tích, “Con đó, một  thì ngoan ngoãn chút”.
Trong lòng Dịch Tích cảm thấy  chút kỳ quái, nhưng nghĩ  thì, Dịch Vân Chiêu  nước ngoài cũng ,  lẽ... Anh  rời khỏi nhà họ Dịch là lựa chọn  dành cho họ. Còn về Tưởng Minh Lệ, bà   theo chăm sóc con trai  một  thời gian cũng   gì là lạ.
“Được    cái  nữa, Dịch Tích, thật là  về nhà với ba ”.
Dịch Tích nép  lưng Từ Nam Nho: “Con  về”.
Dịch Thành Hành: “Được, ba vốn định đưa sổ hộ khẩu cho con, bây giờ thì, chắc con   nữa”.
“A!” Dịch Tích lập tức nhảy , “Về! Về liền! Hôm nay con về nhà với ba”.
Dịch Thành Hành  cô: “Nhìn dáng vẻ con ”.
“Thế nào chứ!”
“Nhanh chóng lên xe cho ba”.
“Dạ”. Dịch Tích  đầu , vẻ mặt đáng thương  Từ Nam Nho, “Em về nhà , sổ hộ khẩu quan trọng hơn”.
Từ Nam Nho: “Được”.
“Anh   về nhà lấy ”.
“Của  luôn ở chỗ ”.
“Thì   chuẩn  xong hết , chỉ chờ em đồng ý”.
Từ Nam Nho: “Ừm”.
“Ồ, thầy Từ của chúng  thật là đáng yêu, thì  vẫn luôn một lòng với em, em ngại lắm...”
“Dịch Tích!” Dịch Thành Hành  trong xe  nhịn  , “Đừng nhiều lời nữa, nhanh chóng lên xe”.
Dịch Tích bĩu môi, dùng sức mở cửa xe: “Người trẻ tuổi  chuyện ba  lén cái gì!”
Dịch Thành Hành: “Nói lớn như , cả con đường đều  ”.
Dịch Tích: “Ba thật phiền phức!”
Dịch Thành Hành: “ phiền? Được, cô đừng hòng lấy sổ hộ khẩu nữa”.
Dịch Tích: “Ôi, con sai  còn   , ba  thể đừng uy h.i.ế.p con nữa  !”
Dịch Thành Hành lạnh lùng nở nụ .
Sau khi Dịch Tích lấy sổ hộ khẩu thì suốt cả buổi tối cũng ngủ  ngon, cô lăn qua lộn   giường đến 4 giờ sáng mới ngủ.