Ngày hôm , cô  đánh thức bởi chuỗi tiếng đập cửa.
“Ai ?” Dịch Tích nhíu mày, cảm giác  ngủ tiếp bao trùm lấy .
Ngoài cửa   đáp : “Tích Tích, dậy ”.
Dịch Tích tùy tiện tròng áo ngủ bên cạnh , xuống giường mở cửa: “Dì  chuyện gì”.
Người ngoài cửa là Tưởng Minh Lệ, bà  ngẩng đầu  cô: “Hôm nay    hẹn với   ,  còn  dậy”.
Dịch Tích ngáp một cái: “Hẹn  ?”
Tưởng Minh Lệ  : “Bạn trai con tới,  là  gọi cho con mà con  bắt máy”.
Dịch Tích trợn mắt: “Anh  ở ?”
“Dì bảo   ở phòng khách chờ con”.
“À! Được!”
“Tích Tích”.
Dịch Tích  định đóng cửa thì dừng tay: “Ừm?”
“Vẫn   cơ hội  mấy lời  với con, ngày mai dì và Vân Chiêu  ,   bây giờ  thể  chuyện với con ”.
Dịch Tích sửng sốt một chút, cô mở cửa phòng: “Hay là dì   đây ”.
Sau khi  cửa, Dịch Tích   mép giường, Tưởng Minh Lệ   cái ghế đặt cạnh cô, bà trầm mặc một lát, câu đầu tiên : “Dì nợ con một lời xin ”.
Dịch Tích: “...”
“Trước  dì  Vân Chiêu giấu việc  , lúc dì về nhà  thấy cảnh tượng , cộng thêm lời   đó của con, dì sớm nên   xảy  chuyện gì, nhưng dì  vì Vân Chiêu... Không,  đúng hơn là, do bản  ích kỷ, cho nên mới  dối Thành Hành”.
“Dì  phụ sự tin tưởng và yêu thương của ba con, mà dì  , cũng hại cả đời con trai …” Tưởng Minh Lệ đỡ trán, nước mắt ngưng  trong mắt, bà nhỏ nhẹ , “Có lẽ dì  sai từ  lâu  lâu về  ,  lẽ, dì  nên dẫn Vân Chiêu đến chỗ ”.
Dịch Tích: “Dì  mấy lời  là ý gì?”
Tưởng Minh Lệ: “Tính tình của ba con,   chừng là cái gì cũng   với con”.
“Cái gì?”
“Cũng đúng, lúc ông  đánh con hồi còn nhỏ luôn cảm thấy   với con, cũng luôn nuông chiều con, bây giờ   bản  hiểu lầm con nhiều năm như , ông    thể   ”.
“...”
“Dì với ba con  ly hôn”.
Dịch Tích đột nhiên ngẩng đầu: “Khi nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-124-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Tưởng Minh Lệ   thẳng  cô mà trả lời, chỉ : “Vân Chiêu nó... Vẫn luôn sống trong đau khổ, đều là dì sai, nếu dì sớm một chút hiểu ,  lẽ nó   thể sống  hơn một chút. Vào một đêm  lâu  , Vân Chiêu quỳ  lâu  mặt ba con, đem việc ... Nói rõ hết. Vân Chiêu   ,    như dì  thể   với nó  nữa. Hơn nữa, dì cũng  còn mặt mũi nào đối mặt với ba con”.
Cả  Dịch Tích đều chấn động, trong nhà xảy  chuyện lớn như , cô một chút cũng  .
Trầm mặc một hồi lâu, cô mới : “Dịch Nhạc ”.
“Nó cũng là  lớn , những việc  dì sẽ  giấu nó”.
“Vậy em ,  cùng hai …”
Tưởng Minh Lệ hai mắt đẫm lệ  cô: “Tích Tích, dì  dì   với con, nhưng Nhạc Nhạc... Nhạc Nhạc gì cũng  , nó là em con, là  nhà họ Dịch, dì sẽ  mang nó , chỉ là Tích Tích, dì chỉ cầu xin con một việc cuối cùng, dì hy vọng con đừng trách nó”.
Dịch Tích lắc đầu: “   ý đó”.
“Được, ,  là  ”. Tưởng Minh Lệ  dậy, “Vậy dì  , con, con sửa soạn  , đừng để   chờ lâu”.
Tưởng Minh Lệ   ngoài, Dịch Tích   giường, còn  chút ngốc.
Sự việc,   quyết định?
Khó trách biểu cảm ngày hôm qua của ba cô  chỗ kỳ lạ, thì  là do ông  im  lặng tiếng ly hôn.
Nếu  trong lòng Dịch Tích  d.a.o động là giả, cô   giống như bạch liên hoa ngăn cản chuyện  hoặc tha thứ cho những  , chỉ là sự việc phát triển  chút ngoài dự đoán của cô...
Ba cô, thì   xuống tay dứt khoát như .
Lúc Dịch Tích xuống lầu   thấy bóng dáng Tưởng Minh Lệ, chỉ thấy dì Lâm bận rộn đưa thức ăn  nọ cho Từ Nam Nho.
“Dì Lâm, dì nghỉ ngơi một chút , thầy Từ nhà   ăn mấy món điểm tâm  ”. Dịch Tích  đến cạnh Từ Nam Nho   xuống,  với dì Lâm trong nhà bếp.
Dì Lâm: “Không ăn điểm tâm ,  ăn một chút cái khác  chứ? Hai đứa đừng  vội, dì  cho bọn con”.
Dịch Tích: “Dì nắm trọng điểm một chút  , con   dì nghỉ ngơi một chút ”.
Dì Lâm   mặc kệ lời  của cô.
Dịch Tích bất đắc dĩ  Từ Nam Nho: “Anh  thể   thích ăn ”.
Từ Nam Nho: “Người nhà em  nhiệt tình”.
Ngụ ý là,   nên lời.
Dịch Tích khẽ  một cái: “Không  cả,  đúng , lúc nãy  đến  thấy ba em ?”
Từ Nam Nho: “Nghe dì Lâm  ông   ”.
“Ừ”.
“Sao ”. Từ Nam Nho  sắc mặt của Dịch Tích  chút  đúng,  đưa tay đặt lên bàn tay cô, “Không lấy  sổ hộ khẩu?”