“Bà  vì con của  mà gạt ba nhiều năm như ,   thể xứng với sự tin tưởng của ba?”
Dịch Tích  con  Dịch Thành Hành trong mắt  thể chứa  dù chỉ một hạt cát, nếu  thì ông  cũng  dứt khoát ly hôn.
“Vậy... Vậy ba   tìm một dì xinh  khác kết hôn ?”
“Con nhỏ !” Dịch Thành Hành thẹn quá hóa giận, “Con quản  chuyện của con , gì mà dì xinh , lớn như  còn   đắn!”
Dịch Tích lè lưỡi: “Con còn   vì nghĩ cho ba, sợ ba già  cô đơn... Hay là , thật  trong lòng ba vẫn nhớ đến dì Tưởng”.
Dịch Thành Hành trừng mắt  cô: “Sao con  nhiều lời như  hử?”
“Được , con  , con tin tưởng ba, bây giờ ba cũng xem như là kim cương vương lão ngũ (*), đám tiểu cô nương còn   từng tốp từng tốp mà đến , nhưng mà   nhé, tuyệt đối   tìm  trẻ hơn con”.
(*) kim cương vương lão ngũ là chỉ đàn ông giàu ,  trai, tài giỏi.
Dịch Thành Hành  lời  hươu  vượn Dịch Tích chọc tức đến mức   nên lời,  mở miệng mắng cô hai câu thì cửa   mở , lực chú ý của hai  thoáng chốc đặt    .
Dịch Tích: “Từ Nam Nho,  về ”.
Từ Nam Nho gật đầu với Dịch Tích,  đó đổi dép lê  : “Ba cũng ở đây”.
Dịch Thành Hành  đầu  trừng mắt  Dịch Tích,  dậy: “Ba đến đây xem nó, nếu con  về, ba  ”.
Từ Nam Nho: “Con tiễn ba”.
“Không cần,  tài xế chờ  lầu”.
Sau khi Dịch Thành Hành , dì giúp việc đem canh gà  hâm nóng đưa cho cô.
“Dịch tiểu thư,  thể uống ”.
Dịch Tích khổ sở, vẫy tay với Từ Nam Nho: “Anh mau tới đây uống canh gà”.
Gần đây Từ Nam Nho tan   đúng giờ,   quần áo ở nhà   xuống cạnh cô, “Đây là cho em uống,   cho ”.
Dịch Tích: “Em   ở cữ, uống cái   gì”.
Từ Nam Nho: “Em gầy, nhanh lên, ăn ”.
Dịch Tích: “Em sắp nôn , còn nữa, gần đây em  chán, tất cả   đều  , chỉ  một  em chán gần chết”.
Từ Nam Nho: “Em     nhớ tới cuộc gọi hôm qua của Tử Giai, chị  gọi chúng  về nhà họ Ngôn ở một  thời gian, chị  bầu bạn với em”.
“Chị  bầu bạn với em?” Ánh mắt Dịch Tích sáng lên, “Được”.
Từ Nam Nho: “Em đồng ý thì chúng   về”.
“  nhà  cũng ở đó đúng , như   đáng sợ ? Lỡ em  nuôi đến mức ngày càng béo thì ?”
Từ Nam Nho phát hiện Dịch Tích  chấp nhất đối với chuyện mập lên,  ôm vai cô: “Mập lên thì đáng yêu, em mập chút cũng ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-129-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Dịch Tích: “Anh đang dỗ em?”
“Anh đang  thật”.
“Em    ít  sinh con xong đều mập lên, đến lúc đó  đừng  mà ghét bỏ”.
“Anh sẽ ”.
“Ý của  là em nhất định sẽ mập lên đúng ?”
“Em sinh xong chắc chắn vẫn  như lúc đầu”.
Dịch Tích liếc  một cái, bò  khỏi n.g.ự.c  uống canh gà,  uống   thầm: “Miệng lưỡi gần đây ngày càng trơn tru, thầy học thói   từ  ”.
Từ Nam Nho: “?”
**
Vốn dĩ nơi ở của hai  cách công ty nhà họ Ngôn  xa, lúc  đổi chỗ ở sang nhà họ Ngôn đều  lợi với hai . Ngày hôm , Từ Nam Nho lái xe dẫn theo Dịch Tích về nhà họ Ngôn.
“Cậu   ! Chào mợ ~” Hai   xuống xe, lập tức  đứa nhóc nhào  chân Từ Nam Nho.
Dịch Tích  xổm xuống nhéo mặt nhóc con: “Dung Dung ngày càng xinh ”.
“Mẹ  mợ xinh  nhất”. Dung Dung ngẩng đầu  cô , “Dung Dung cũng cảm thấy như , mợ là cô gái xinh  nhất Dung Dung từng gặp”.
Sắc mặt Từ Nam Nho bình tĩnh nở nụ : “Trẻ con miệng ngọt”.
Dịch Tích  khen nên mở cờ trong bụng,      vội : “Lời  trẻ con đều là thật, con bé    ngon ngọt, mà nó thật sự nghĩ ”.
Từ Nam Nho  nhướng mày.
Dịch Tích thấy dáng vẻ thâm sâu của , đưa tay nhéo mặt : “Biểu cảm gì , em  sai ?”
Từ Nam Nho bình tĩnh  cô: “Em  đúng”.
Lúc Ngôn Hành Chi và Diệp Tử Giai   trông thấy cảnh tượng , Từ Nam Nho  giờ luôn lạnh như băng  mặt hai , tuyệt đối   khả năng xuất hiện biểu cảm giống .
Bọn họ  Từ Nam Nho,   Dịch Tích, trong lòng cảm thán.
Dịch Tích đúng là thần thánh.
“Nam Nho, hai  tới , mau  trong”. Diệp Tử Giai  lên   .
Dịch Tích thấy  đến liền bỏ tay xuống: “Chị Diệp, Ngôn ”.
“Đem hành lý  phòng  ,” Diệp Tử Giai  đầu  gọi  giúp việc trong nhà  giúp đỡ,  đó kéo tay Dịch Tích  trong, “Em mang thai  nên  ngoài gió, bây giờ thời tiết còn lạnh, nhanh chóng  nhà”.
Hôm nay trong nhà   trưởng bối, nên Dịch Tích  cần  chào hỏi,  khi  cửa thì   sô pha tán gẫu với Diệp Tử Giai, Từ Nam Nho cũng  rảnh rỗi,   phòng dọn đồ giúp cô.