Chu Hưng Trạch  chút tò mò  về phía Từ Nam Nho. Từ lúc mười mấy tuổi thì hai   quen , tính tình của hai  như hai cực của nam châm,   đối lập  nhưng  vô tình hợp . Từ Nam Nho hiểu rõ   cũng giống như   hiểu rõ Từ Nam Nho.
Vì thế mà tình huống hôm nay  chút mới lạ đối với  , theo lẽ thường mà  thì  bạn của    hiếm khi trò chuyện với  lạ.
“Chắc là do tính tình hòa đồng của Dịch Tích  cho   đều yêu thích”. Chu Hưng Trạch  tới nghiêng  rót một ly rượu vang đỏ cho Dịch Tích, “Người bạn  của   kiệm lời”.
Dịch Tích  đụng  ly rượu, cô  thẳng lưng : “Không , là  Từ  thu hút  khác”.
Từ Nam Nho: “……”
Chu Hưng Trạch  xong liền  lớn: “Thật  , em  tinh mắt đấy, tới đây nào,  kính em một ly”.
Chu Hưng Trạch đưa ly rượu cho Dịch Tích, nhưng cô vẫn  yên  Từ Nam Nho nghiêm túc lạnh nhạt như  ngày.
Dịch Tích “khụ” một tiếng: “Tửu lượng của em   lắm, ly …”
Lâm Mẫn: “Cô   thể uống hết ly !”
Dịch Tích: “……”
Lâm Mẫn: “Tửu lượng Tích Tích nhà  tuy là  thể sánh bằng em  nhưng mà cô  là tay uống rượu lão làng, cho nên tửu lượng của cô     xem thường ! Nào Tích Tích, tối nay chúng   say  về”.
Tay uống rượu lão làng?!
Con  nó chứ!!!
Dịch Tích vẫn  yên bất động, Lâm Mẫn ở  bàn kéo kéo góc áo của cô đè thấp giọng : “Làm gì ”.
Cậu  xem là nên  cái gì đây! Ngồi bên cạnh  là vị phật nghiêm nghị đó, giờ phút  tớ thật sự  bỏ chạy!
Dịch Tích  khi hạ quyết tâm, quyết định uống xong ly  liền bỏ chạy!
Sau đó cô nhanh chóng uống cạn ly rượu.
Chu Hưng Trạch vẻ mặt ngạc nhiên: “Ôi chao, quả nhiên là nữ trung hào kiệt”.
Lâm Mẫn đẩy đẩy tay  ,  mặt giống như  hàng chữ “Em   là cô  uống  mà”.
Dịch Tích đặt ly rượu xuống bàn,  định lấy cớ để chuồn về trường thì thấy Lâm Mẫn đến gần Từ Nam Nho : “Anh Từ, em kính  một ly rượu… vì  gặp mặt đầu tiên    ”.
Lúc Lâm Mẫn mời rượu  khác liền biến thành vẻ mặt vô hại, cũng chính bởi vì dáng vẻ vô hại như   khiến cho Từ Nam Nho khách sáo bưng ly lên nhấp một ngụm.
 cũng chỉ là một ngụm nhỏ mà thôi, nếu như là  bình thường thì Lâm Mẫn khẳng định  đối phương  nể mặt cô mà chỉ uống một chút ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-14-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
 hôm nay  khác  ngày, cô   hề náo loạn mà còn vô cùng bình tĩnh hỏi: “Ai da,  Từ  nghề gì ?”
Từ Nam Nho còn  kịp trả lời thì Chu Hưng Trạch  giành : “Chắc chắn là cô  đoán  ”.
Lâm Mẫn: “Vậy , nghề nghiệp đặc biệt đến  ?”
Chu Hưng Trạch: “Cũng  hẳn là đặc biệt, bởi vì dáng vẻ lạnh lùng  mà  cho    hề giống  giảng viên chút nào”.
“A?” Lâm Mẫn sửng sốt mất một lúc,  đó ngạc nhiên kêu lên, “Thầy giáo ! Chào thầy ạ!”
Dịch Tích: “……”
Hai tay Lâm Mẫn ôm lấy mặt : “Em  thích giáo viên,  dịu dàng  còn  đắn… Khó trách  đầu tiên gặp Từ  thì em liền   là một   đắn!”
Dịch Tích: “?”
Chu Hưng Trạch  : “Em thích thầy giáo ? Không giống em chút nào”.
Lâm Mẫn hứng thú bừng bừng: “Sao   giống chứ, lúc nhỏ cha em  mời gia sư về dạy, đều là thầy giáo hoặc là mấy    trai, nên lúc giảng bài chính là lúc họ ôn nhu nhất”.
Chu Hưng Trạch bỗng nhiên vỗ tay một cái: “Này, em    nhớ  ”.
Anh   sang Từ Nam Nho: “Nam Nho, tớ nhớ lúc còn học đại học thì  cũng từng  gia sư cho  khác  đúng ”.
Dịch Tích sửng sốt, nghiêng đầu  về phía Từ Nam Nho.
Trong quán bar ánh đèn mờ mờ ảo ảo, cô  thấy    gật đầu.
Lâm Mẫn tiếc hận kêu lên: “A…… Sao em   gặp   gia sư nào giống như thầy Từ chứ”.
“Bình thường thôi, thế giới lớn như , gia sư cũng nhiều đếm  xuể, em  đúng ”.
“ ”. Lâm Mẫn nghiêng đầu  về phía Từ Nam Nho, cố tình tìm đề tài  chuyện, “Vậy    dạy bao nhiêu  ,  ai là đặc biệt nhất trong  đó ”.
Dịch Tích  Từ Nam Nho, tim của cô như  nhảy  khỏi lồng n.g.ự.c .
Mà Từ Nam Nho chỉ nghĩ ngợi một chút,   với một giọng điệu thản nhiên: “Quá nhiều ,  nhớ rõ nữa ”.
“Vậy ……”
Đêm cũng khuya ,  mà  sàn nhảy vẫn còn nhiều  nhảy múa lắc lư. Đám  lắc lư điên cuồng bên  vẫn liên tục nhảy múa, giống như là  như  thì sẽ đá bay   phiền não trong lòng họ .
Dịch Tích  bọn họ, khuôn mặt chậm rãi trở nên bình tĩnh mà lười biếng.