**
Trong phòng chỉ còn  Dịch Tích và Từ Nam Nho, Dịch Tích  tránh  thì cố tình hung dữ  : “Làm gì  cho em , em    quấy rầy  và Nghiêm tiểu thư  ”.
Từ Nam Nho ôm lấy eo cô, trán của  đặt lên trán cô: “Anh  quen cô ”.
“Vậy ,    thẳng thừng như   phòng  việc , hơn nữa  nãy cô   gọi em là trợ lý? Hello, mắt mù ? Có trợ lý nào  như em ?”
Từ Nam Nho bật : “Ừm, đúng là mắt   mù, nhận một trợ lý như em,  còn  việc  ”.
Dịch Tích liếc ngang : “Bây giờ cái    trọng điểm, trọng điểm là cô    đến mức mắt cũng  chớp, ồ,  nghĩ tới nhỉ, đến công sở mà lực hấp dẫn của  vẫn mạnh như , em còn tưởng rằng  còn đám em gái nhỏ ở trường học thì em  thể an tâm chút”.
“Em luôn  thể an tâm,” Từ Nam Nho  chút nghi hoặc  cô, “Chỗ nào của   cho em cảm giác an ”.
Dịch Tích chỉ chỉ mặt : “Này”.
Từ Nam Nho: “...”
“   thì, công ty các  tùy tiện như  , ai   phòng của  cũng ”.
Từ Nam Nho đưa tay nhéo gương mặt tức giận của cô: “Xem   quá buông thả đám phía  ,    sẽ để trợ lý chú ý một chút,   liên quan tuyệt đối   ”.
Dịch Tích   bốn chữ “  liên quan”  cũng hết giận hơn một nửa.
Thật  thì, cô cũng  thật sự giận Từ Nam Nho, rốt cuộc thì sự tự tin  cô vẫn , nhưng  thấy một  phụ nữ như  đúng là  chút bực bội, nên mới cố ý gây sự với Từ Nam Nho.
“Em còn  ,   đột nhiên đến đây”.
Dịch Tích lạnh nhạt : “Tìm  cùng  một chuyến đến Thành Nguyễn”.
“Ừm? Làm gì?”
“Vợ của cố vấn học tập cũ sinh đứa thứ hai, em  tặng quà cho thầy ”.
Từ Nam Nho  bất ngờ: “Thế ”.
“ , nhưng bây giờ em     cùng  nữa”. Dịch Tích thu dọn đống đồ  mua, xách  khỏi phòng.
Từ Nam Nho   nào đó  ghen tuông  mờ mắt, vẻ mặt vui vẻ  theo .
Vì thế, cả trai lẫn gái đang  việc bên ngoài văn phòng  tổng giám đốc Từ mặt lạnh trong mắt họ như  đổi thành  khác, đáng thương đuổi theo vợ .
“Tích Tích, đợi ,   cùng em”.
“Tự em  ”.
“Anh lái xe cho em”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-142-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
“Tự em  lái!”
“Anh  tài xế cho em   ?”
“Không ”.
“Anh cảm thấy khá ...”
**
Cuối cùng, Từ Nam Nho cũng thành công dỗ  Dịch Tích, vui vẻ cùng cô đến Thành Nguyễn.
Quan hệ giữa Dịch Tích và cố vấn học tập cũ  tệ, ngày lễ  ngày tết đều gửi quà cho thầy . Lúc cô sinh đôi, cố vấn học tập cũng mua cho cô một đống đồ, còn dạy cô  nhiều cách nuôi con thường ngày.
Gặp xong cố vấn học tập, lúc    hơn 6 giờ.
Sắc trời  tối , sân trường tuy sắp  đêm nhưng vẫn náo nhiệt như cũ. Từ Nam Nho nắm tay Dịch Tích   con đường đến trường, hai  chậm rãi bước ,  cây cối xanh um tươi  bên cạnh, ngửi  hương hoa   từ  bay đến.
Trên đường   học sinh  đầu  hai , hai  đều  giống với học sinh, chỉ là giá trị nhan sắc  hấp dẫn sự chú ý của  khác.
“Thầy , Dịch Nhạc , lúc   đích  gọi điện thoại cho cô  chọn cô   học sinh của ”.
Từ Nam Nho  nghĩ rằng Dịch Tích bỗng nhiên nhắc đến việc , “Ừm,  ”.
“Vì ?”
Từ Nam Nho dừng một bước,  tại chỗ .
“Em  xem”.
Dịch Tích nhướng mày: “Chắc là   vì em  nhỉ?”
Từ Nam Nho  cô một cái, ý tứ  mặt rõ ràng  “ còn  hỏi”.
Dịch Tích: “ lúc đó em còn ở nước ngoài, hơn nữa lúc  cũng  nghĩ rằng sẽ  về, chẳng lẽ  đoán  em sẽ về?”
“Không ”.
“Vậy...”
“Anh   em sẽ về  ”. Từ Nam Nho  một vài học sinh đang vui đùa ầm ĩ ở phía xa, nhàn nhạt , “Chắc là... Quá  giữ lấy đồ vật  liên quan đến em”.
Nói xong   một cái,   là trào phúng chính  ngay lúc đó  là vui mừng cho chính  bây giờ: “Cách nghĩ lúc dẫn dắt Dịch Nhạc là,  lẽ  thể từ miệng Dịch Nhạc   chuyện của em,  lẽ một ngày nào đó em  về, em sẽ phát hiện giáo viên hướng dẫn của Dịch Nhạc là ,  đó... Nhớ tới , nhớ tới còn tồn tại một  như ”.
Dịch Tích sửng sốt một chút,  chằm chằm  mặt , chợt   nên  gì. Nên  nhạo  một chút,  tác dụng phụ của việc từ chối cô lúc  lớn cỡ nào ? Hoặc nên đắc ý ,     càng quý trọng em, nếu  thì   mặt.
 đến cuối cùng, cô phát hiện mấy lời  đều   lời cô  , quả tim giống như  gió thổi cuốn  rơi xuống mặt đất, mỏng manh vỡ tan tành.