Từ Nam Nho  ở phía  cửa, biểu tình  cứng ngắc: “ gọi điện thoại , bên quản lý một tiếng nữa sẽ đến”.
Dịch Tích: “...”
“Quay về mặc quần áo , còn  thể thống gì nữa”.
Dịch Tích: “...”
“Còn  ?”
Dịch Tích   hé miệng, tức giận trong nháy mắt như quả bóng  đánh vỡ.
Cô rũ đầu, cuối cùng cũng chấp nhập hiện thực trêu   mắt, bất lực : “Trong nhà tối quá, em   rõ”.
Từ Nam Nho dừng một chút,  về lấy di động: “Đi thôi.”
“Ừm?”
“ rọi đèn cho em”.
Từ Nam Nho đóng cửa nhà , xoay   đến nhà đối diện.
Dịch Tích hừ lạnh một tiếng, hung tợn  chằm chằm bóng dáng .
Cầu chì   Dịch Tích cố tình cắt đứt, ngoại trừ phòng khách còn  chút ánh sáng thì  bộ căn nhà đều chìm  bóng tối.
Từ Nam Nho mở đèn pin điện thoại để Dịch Tích tìm quần áo.
Bây giờ Dịch Tích cũng  còn tâm tư dụ dỗ  nữa, bất kể là ai lúc cởi sạch     thẳng tay ném  ngoài thì giờ phút  thực sự  c.h.ế.t tâm.
“Đồ ngủ của em  mất ”. Dịch Tích bực bội , lật tung tìm khắp tủ cũng  thấy. Từ Nam Nho nhíu mày,  cần đèn cũng đoán  chỗ  hẳn là  bừa bộn.
“Ui, em nhớ rõ ràng  để ở đây”. Dịch Tích giơ tay vẫy vẫy kêu   gần, “Thầy  gần một chút, em  thấy đường”.
Từ Nam Nho tiến lên hai bước  đến phía  cô  giơ đèn trong tay lên.
“Tìm thấy !” Dịch Tích cầm lấy đồ ngủ bỗng  bật dậy.
“Rầm!”
Lúc  dậy  đụng trúng đèn trong tay Từ Nam Nho, cô ngạc nhiên kêu một tiếng, tiếng điện thoại rớt xuống sàn vang lên  đó.
Đèn pin lúc  úp xuống đất, chỉ còn hở  một chút ánh sáng.
Dịch Tích ngu , nhanh chóng quỳ xuống nhặt điện thoại: “Xin ”.
Thanh âm  dứt thì khăn tắm quanh  cô cuối cùng cũng  thành sứ mệnh cao cả của nó trong đêm nay, oanh liệt “soạt” một tiếng  rơi xuống sàn.
“???”
“...”
Trong đêm tối lờ mờ  ánh sáng phát  từ đèn pin. Trong ánh sáng lờ mờ , Dịch Tích  thấy ánh mắt sâu thẳm  kinh ngạc của Từ Nam Nho, hai  đều bất ngờ hoảng loạn.
Nhặt   nhặt?
Không khí giống như  đóng băng, trong bóng tối   tiếng hít thở ái  lạ thường của đôi nam nữ.
“Dịch Tích?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-31-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Mà lúc  trong phòng  đồ  vang lên giọng  của  đàn ông khác.
Dịch Tích sửng sốt.
Gì? Ban nãy cô  đóng cửa? Ai đêm hôm  mò đến nhà cô chứ?
Lúc Dịch Tích nhận  thì Từ Nam Nho cũng là ngẩn  một chút.
Giây tiếp theo,  nhanh tay tóm lấy vài món quần áo trùm lên  cô, lúc cô phản ứng  thì     cái áo che .
“...”
“Dịch Tích, cô đang  gì?” Giọng  vang lên ở cửa phòng  đồ lúc  đột nhiên im bặt,  đàn ông  còn cầm đèn pin di động  tay, thấy cảnh tượng hỗn loạn ở  mắt bỗng nhiên cứng đờ.
Trong bóng tối lờ mờ   một nam một nữ đang   tủ quần áo, còn  nữ mặc quần áo lộn xộn   chặn bởi  đàn ông, mà đôi chân thon dài  thoắt ẩn thoắt hiện.
Bọn họ đang  gì  khác    đều hiểu.
Lồng n.g.ự.c Dịch Vân Chiêu nhói lên, một giây   Dịch Tích giận dữ quát: “Ra ngoài!”
Cửa phòng  đồ  đóng sầm.
Từ Nam Nho  ngoài cửa mặt đối mặt với Dịch Vân Chiêu.
“Anh là gì của cô ?” Dịch Vân Chiêu cuối cùng cũng mở miệng.
Là gì? Thầy giáo? Xưng hô như  trong  cảnh  thật là mỉa mai  .
Từ Nam Nho dời tầm mắt, lựa chọn đáp án: “Hàng xóm”.
“Hàng xóm?!” Dịch Vân Chiêu chế nhạo, “Hàng xóm , cô  quả là  năng lực!”
Từ Nam Nho   gì, nếu giải thích thì quá phiền phức,  tình huống  cũng  thể giải thích rõ .
“Anh  hỏi  là ai ?”
Dáng vẻ Từ Nam Nho cho thấy  hiển nhiên là   , Dịch Vân Chiêu tức giận : “ là  của cô ”.
“À”.
“Anh!”
“Anh của ai hả?” Lúc  cửa phòng  đồ mở , Dịch Tích tùy tiện khoác lên bộ đồ   , “Đừng    , cho dù là  thì  với đàn ông  gì trong nhà thì cũng  đến lượt  quản”.
“Dịch Tích”. Trong lời  của Từ Nam Nho mang theo ý cảnh cáo.
Dịch Tích lập tức xù lông với Dịch Vân Chiêu nên nhất thời lơ  lời  của Từ Nam Nho. Cô   mặt Từ Nam Nho như gà  bảo vệ gà con: “ còn  hỏi  đến đây  gì,  còn dám chất vấn  đàn ông của ?”
Người đàn ông của .
Dịch Vân Chiêu rõ ràng là  cô chọc điên lên: “Cô cho rằng   đến ? Là ba  đến thăm cô”.
“À  ba ?”
“Lúc xe chạy đến  nhà thì  việc gấp  , nên mới nhờ  đem đồ ăn đến cho cô”.
“Xì”.
“Không tin ?” Dịch Vân Chiêu cầm di động, “Ba còn   xa , để  gọi bảo ông   xe  để xem dáng vẻ của cô bây giờ?”