“Dịch Vân Chiêu!”
“Dịch Tích, chơi cũng   chừng mực thôi  chứ”.
“Anh  quyền gì mà ”. Dịch Tích khoanh tay  ngực, cà lơ phất phơ, “Anh quản cũng nghiêm quá  đó”.
Dịch Vân Chiêu lạnh mặt, gắt gao  chằm chằm Dịch Tích vài giây, đột nhiên xoay   khỏi.
Thấy Dịch Vân Chiêu  , cô xoay   Từ Nam Nho: “Thầy   chứ”.
Thần sắc Từ Nam Nho  khôi phục như thường,  hít sâu một , quyết định  đề cập đến câu “ đàn ông của ”  nãy nữa.
“Nhân viên sửa điện sắp đến , em đợi ở nhà là ”.
“Ừm”.
Không tức giận?
“  ”.
Nghe lời  thì chắc là .
“Được”.
Đợi Từ Nam Nho   khỏi cửa thì  đàn ông ban nãy mới chất vấn  lúc   yên lặng tựa như mặt nước phẳng lặng đột nhiên  ném một cục đá, nhanh chóng chuyển động  bình tĩnh trở .
“Thầy Từ?” Từ Nam Nho   nửa đường  thấy Dịch Vân Chiêu  ngay cửa thang máy mà  rời .
Anh    với ánh mắt thâm sâu khó lường: “Anh chính là thầy Từ ?”
“Kia?”
Dịch Vân Chiêu  đáp lời mà chỉ  lạnh, “Là ”.
Điện trong nhà   sửa xong, ánh đèn trong phòng  nữa  phát sáng.
Dịch Tích tùy tiện cầm lấy áo khoác khoác lên   ở phòng khách, Dịch Chiêu Tài lúc  từ trong phòng chạy   cạnh cô. Lúc  cô nhận  cuộc gọi từ Lâm Mẫn, Dịch Tích  bắt liền  thấy giọng ai oán của cô : “Sao    điện thoại? Ôi trời! Hai    gì ”.
Dịch Tích: “...”
“Chuyện gì   nhanh  chứ? Anh  là loại     trong lòng mà  loạn? Bị Đường Tăng nhập ?”
Dịch Tích: “Ừm”.
“Trời”, Lâm Mẫn lựa lời , “Cậu  xem thật vất vả mới tìm  cớ để cởi quần áo,  mà     ,   độc  Dịch Tích”.
“Đi c.h.ế.t ”.
“Này  thật , chẳng  mấy  bạn trai trẻ  đó của  còn  lóc  mặt tớ    chịu lên giường, bây giờ  gặp quả báo ”.
Dịch Tích ôm Dịch Chiêu Tài  lòng, “Không  tớ  ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-32-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
“Rõ ràng là như ,  đó,  đúng là @3&%¥%”.
Lâm Mẫn ở đầu bên  cứ lảm nhảm gì mà xử nử, trinh tiết đều là đồ bỏ, lúc yêu đương nồng nhiệt thì ai lo nhiều như  chứ. Vẻ mặt Dịch Tích thâm trầm  thầm.
Không  là  , mà là ghê tởm.
Dịch Tích dụ dỗ Từ Nam Nho  thành công, nên giờ cả đám   trong Blue Island ai nấy mặt cũng buồn rầu.
“Ai đó kéo Dịch Tích  đây , cô  ở đó chơi lâu lắm ”. Lâm Mẫn bất lực  cắn cắn dưa.
Hoàng Vi cũng cùng cô cắn dưa: “Tuy là Lượng Ca nhà chúng  hát , nhưng cũng  cần   góp vui như ”. Hoàng Vi  xong  hướng về phía Hồ Lượng hôn gió.
Lâm Mẫn: “Tớ xem   hẳn là  lòng tự trọng của Dịch Tích  thương nặng ”.
“Tớ  từ lâu , thầy Từ    phàm, nhưng cô    lời”.
“Em gái   đúng lắm, Từ Nam Nho là quái vật”. Chu Hưng Trạch thở dài, “ mà  cảm thấy   đối với Dịch Tích khá ,   em  say còn đưa về trường mà”.
Hoàng Vi xua tay: “Thầy  đối với học sinh nào cũng ,  thật là em  thấy lạ nếu thầy  đưa học sinh say rượu về nhà”.
“Này! Mấy  ở đó  gì mà vui thế? Lại đây nhảy ”. Dịch Tích  về phía bọn họ, “Người đàn ông của   sân khấu hát,  mà   đến góp vui! Hoàng Vi   nể mặt ?”
Hoàng Vi đưa tay kéo cô: “Được , tớ nể mặt,   nghỉ chút ”.
“Nghỉ gì? Nào tới đây chúng  cùng uống rượu”. Lúc  quán  náo nhiệt, Dịch Tích  hét lên  khác mới  , nhưng cô nghĩ rằng  ai  thấy nên tự   qua rót rượu.
“Hôm nay tớ mời,   cứ tự nhiên!”
Tâm trạng của Dịch Tích hôm nay  tệ nên cô uống  nhiều. Di động để  bàn đổ chuông một hồi lâu mà cô vẫn   .
Mười phút , cả đám  ngăn Dịch Tích   cho cô  uống nữa.
Lúc  vui cô thường uống rượu như uống nước, lúc  bỗng  một bàn tay kéo cô  lên khỏi ghế sô pha: “Dịch Tích”.
Giọng  đột nhiên vang lên   tất cả   đều  hình, gần đó còn    đầu   cô, chỉ thấy một  đàn ông tuấn lãng tầm 20 tuổi hơn   Dịch Tích.
Hoàng Vi lóe lên một tia suy nghĩ  bất ngờ : “Anh là  của  ”.
Dịch Vân Chiêu gật đầu: “Xin , nhà  việc bận nên  qua đón cô ”.
Lâm Mẫn    là  trai của Dịch Tích, nhưng mà bấy lâu nay cô  hề gặp mặt  : “Cô  uống say ,  đưa cô  về sẽ   mắng chứ?”
Dịch Vân Chiêu: “Không ”.
“Ừ”.
Dịch Tích  đầu , trong mơ màng  thấy Dịch Vân Chiêu: “Sao   đến đây?”
“Ông nội   gặp cô, ba gọi cô nhưng cô   máy”. Dịch Vân Chiêu lạnh nhạt .