Vẻ mặt Từ Nam Nho vẫn lạnh lùng: “Trước giờ   hề  quên”.
“ mà”.
“  nhớ   thì  gì quan trọng”.
Dịch Tích sửng sốt: “Không quan trọng ?”
Từ Nam Nho: “Đã qua lâu , nhớ kỹ như  để  gì”.
“Không  em  nhớ kỹ! Em cũng sớm quên  nhưng ai bảo em  gặp  thầy!” Dịch Tích khổ sở , “Ai bảo thầy xuất hiện ở trường em, lúc thầy  tên Từ Nam Nho thì những ký ức năm đó lập tức ùa về”.
“Thầy   nhớ rõ,  tại   đánh  ?”
Lúc  đèn chuyển sang đỏ.
Từ Nam Nho dừng xe, trái ngược với bên ngoài náo nhiệt, bầu  khí trong xe  lâm  yên tĩnh.
Dịch Tích bỗng  khổ: “Anh  là  của em,    đưa em về nhà, thầy đánh    gì? Thầy   vì nhớ đến chuyện   suýt chút nữa cưỡng gian em năm đó nên mới  tay ?”
Đèn  chuyển sang xanh.
Từ Nam Nho  khởi động xe  mấy xe phía  bấm còi inh ỏi thúc giục, một hồi lâu  mới bừng tỉnh đạp chân ga lái xe.
Ban nãy  thấy Dịch Vân Chiêu đè cô lên cửa xe, cô   ,  đó    khỏi suy nghĩ sự việc theo chiều hướng tiêu cực.
“Vừa nãy  nghĩ nhiều ,  nghĩ bây giờ   sẽ  lặp  chuyện đó”.
“Anh  tất nhiên  thể! Trong đáy mắt Dịch Tích tràn đầy trào phúng, “Anh   dám, nếu như còn xảy  một  nữa thì  chỉ đơn giản là  nước ngoài   trở về, mà em nhất định thiến  ”.
Tuy rằng cô  như  nhưng bàn tay đang giấu  cũng run lên nhè nhẹ.
Cô  sợ, chỉ là sự việc năm đó luôn khắc sâu trong tâm trí cô, bám lấy cô dai dẳng như một loại côn trùng ghê tởm, nhiều đêm mơ thấy cảnh tượng đó đều  cô cả  đầy mồ hôi lạnh  bừng tỉnh  giường ngủ.
“Không một ai tin em”. Dịch Tích đưa tay kéo kéo vạt áo của Từ Nam Nho, “Lúc đó  một ai tin em, chỉ  thầy là  duy nhất tin em”.
“Chỉ  thầy  về phía em, thầy   lúc đó em vui đến nhường nào ”.
Ánh đèn rực rỡ cứ  mà nhanh chóng lướt qua cửa kính, Từ Nam Nho chợt nhớ  nhiều năm   một cô bé  co ro trong góc nhà, im lặng xinh  như búp bê Barbie.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-34-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Anh nhớ  đầu tiên cô   với cặp mắt ngập nước, cũng giống như bây giờ.
Cô chậm rãi thả lỏng vạt áo của ,   ghế lái phụ lẩm bẩm gì đó  im dần.
Lúc  lái xe  bãi đỗ thì Dịch Tích    chìm  giấc ngủ.
Từ Nam Nho  thích nhớ  chuyện cũ, nhưng  đường  vẫn  kiềm chế  dòng suy nghĩ trong đầu mà hồi tưởng  sự việc  .
Anh tháo dây an , nghiêng đầu  Dịch Tích còn đang ngủ say. Vẻ  quyến rũ ma mị   nước mắt rửa trôi  từ lâu,   mắt giờ đây như cô bé vì  đòi  kẹo mà  mệt đến mức ngủ  .
Nội tâm của mỗi  đều  giống với vẻ ngoài tùy ý phóng khoáng mà họ thể hiện  bên ngoài.
Từ Nam Nho mím môi, xuống xe vòng qua ghế lái phụ, cúi  ôm cô   ngoài.
Lúc Dịch Tích tỉnh   là trưa ngày hôm , đầu cô đau như búa bổ, cặp mắt khô khốc đến mức mở  lên.
Rốt cuộc thì mắt cũng thích ứng với ánh sáng xung quanh, cô mới nhận  nơi đây là nhà của Từ Nam Nho. Nhà  luôn sạch sẽ ngăn nắp, mỗi một đồ vật đều  vị trí riêng của nó trong căn phòng.
Dịch Tích đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, ký ức tối qua nhanh chóng tràn  đầu.
Tối qua Dịch Tích  uống đến mức say khướt nên vẫn còn nhớ  tối qua  xảy  chuyện gì, Dịch Vân Chiêu tới quán bar đưa cô về,  đó   đẩy cô lên cửa xe,  lâu  thì Từ Nam Nho nhanh chóng xuất hiện.
Dịch Tích  xung quanh  hề thấy bóng dáng của Từ Nam Nho.
Tối qua thầy   bản  còn nhớ. Cô  hề  nhầm mà cũng   đang  mơ, thầy  thật sự nhớ rõ.
“Két”.
Lúc tiếng cửa mở vang lên, Dịch Tích ngoái đầu  thấy Từ Nam Nho đang xách theo một túi lớn   nhà. Hôm nay thầy  ăn mặc khá đơn giản, chỉ khoác lên  mỗi bộ đồ thể thao.
“Tỉnh  ư?” Từ Nam Nho đổi dép xong thì lướt mắt về phía cô  nhanh chóng   nhà bếp.
Dịch Tích mím môi, trong lòng cô lúc   mâu thuẫn.
Từ  đến giờ cô  từng kể với ai và cũng   kể với bất kỳ ai về quá khứ  qua, ngay cả hai  bạn  nhất là Lâm Mẫn và Hoàng Vi cô cũng  từng nhắc qua việc đó. Chính vì  nhớ rõ cũng  cô nửa vui vẻ nửa buồn bã.
Việc đó quả thật là một cơn ác mộng đối với cô, cô vẫn luôn cố kìm chế bản  chôn vùi  cơn ác mộng .  Từ Nam Nho  là một tia sáng trong cơn ác mộng tồi tệ, mà cô   giữ tia sáng  cho riêng , bất kể là cho Dịch Tích năm mười mấy tuổi hoặc là Dịch Tích năm hai mươi mấy tuổi.