“Thầy”. Dịch Tích từ sô pha  về phía .
Từ Nam Nho   đầu  , vẫn đang sắp xếp mấy phần cơm trưa mua ở ngoài: “Đêm qua gọi  dậy,     mật mã nhà em nên đành để em ngủ ở đây”.
“Ừm”.
“Về , đem một phần về ăn”.
Lời   dứt thì  đôi tay ôm chầm lấy từ phía  lưng Từ Nam Nho. Anh đột nhiên ngẩn , kinh ngạc cúi đầu  xuống.
Dịch Tích ôm lấy eo Từ Nam Nho dán mặt  lưng .
Ấm áp, mạnh mẽ, chỉ  đàn ông mới   thở như .
Dịch Tích theo bản năng ở  lưng  cọ cọ: “Hôm qua cảm ơn thầy”.
 mà  quá ba giây thì tay   gỡ .
Dịch Tích lui một bước, thấy Từ Nam Nho xoay  .
“Dịch Tích, đêm qua   vì em là học trò ”. Giọng  Từ Nam Nho bình tĩnh đến mức gần như là vô tình.
Dịch Tích , nghiêng đầu  : “Sao đó thì ?”
“  thể mong chờ em tôn trọng thầy giáo, nhưng ít nhất   giữ chừng mực”.
“Chừng mực”. Dịch Tích trầm ngâm,  quan tâm đến lời   , “Mọi thứ đều  trong tầm kiểm soát của em, thầy là thầy giáo cũ của em,  em ôm một cái  theo đuổi một chút thì  ”.
Từ Nam Nho sa sầm nét mặt: “Không cần,    hứng thú gì với học trò của ”.
“Vậy thầy hứng thú với ai,   là loại phụ nữ  trưởng thành  ngoan ngoãn ?” Dịch Tích híp mắt, “Không thành vấn đề, thầy chờ em một  thời gian, bất kể là một năm  hai năm thì em cũng  thể trở thành loại phụ nữ đó”.
Trẻ con  dạy ,     cách để  tiếp.
Từ Nam Nho lạnh mặt cầm hộp cơm trưa đặt  tay cô: “Về nhà .”
Dịch Tích cúi đầu  hộp cơm: “Lúc đó thầy dạy em  một năm, em   buồn khi năm thứ hai thầy  đến dạy, em chạy  hỏi ba thì ba  thầy   du học nên  thể đến dạy . Thầy  lúc đó em nghĩ gì , em nghĩ là   em   đơn độc chiến đấu , nhưng em  cảm thấy sợ hãi, vì thầy   với em là  ai  thể giẫm đạp em nữa”.
“Sau đó em  đuổi Dịch Vân Chiêu  khỏi nước, cố gắng đem những thứ hồi ức đáng sợ  quên ,  đó em sống  , cũng  ít khi nhớ đến thầy.  thầy  , bất kể là thời gian trôi qua lâu đến thế nào thì  mà em tin tưởng nhất  thế giới  đó chính là thầy”.
Bản  Dịch Tích  xong mấy lời đó cũng cảm thấy khó hiểu, cô siết chặt túi xách trong tay, thản nhiên : “Em về  đây, nhưng mà   em sẽ còn  ”.
Dịch Tích rời  , Từ Nam Nho   bàn ăn cơm trưa.
  ăn  chậm, giống như hộp cơm  mắt là thứ đồ ăn  khó tiêu hóa khi cho  bụng. Cuối cùng thì  buông đũa dừng ăn.
Cô gái  nãy   mặt   những lời đó hệt như những cảnh trong phim hiện lên trong đầu , mong đợi, khát vọng, sự tin tưởng, tất cả những cảm xúc   xa lạ với  lúc đó đều hiện rõ trong mắt cô.
Anh  hiểu, càng cảm thấy bất ngờ hơn với việc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-35-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Bởi vì   hề   như cô nghĩ.
Dịch Tích đến Blue Island tìm La Kha.
Địa điểm của quán bar  chọn xong, nhưng bây giờ vẫn còn một  việc vặt cần giải quyết.
“Cậu  cái gì, sắp khai trương quán bar nên vui như  ?” La Kha ôm Chiêu Tài  lòng.
Dịch Tích lắc đầu: “Không  , bởi vì tớ nhớ đến thầy Từ nhà tớ”.
La Kha  : “Thời gian  việc còn nhớ đến đàn ông,  còn  kiếm tiền nữa ”.
Dịch Tích đẩy đẩy tay : “Cậu xem việc mở quán cũng khá phức tạp  tớ đau cả đầu, tớ nghĩ đến thầy  để thả lỏng tinh thần một chút”.
La Kha mém chút trợn cả mắt: “Chiêu Tài, mày  xem chủ nhà mày mê trai  kìa”.
“Meo”.
“Cậu   Chiêu Tài còn mê trai hơn tớ , ngày nào cũng nhớ  chui  nhà thầy,    xem tớ là chủ nó ”.
“Meo”.
Vừa dứt lời thì điện thoại vang lên.
Là Dịch Thành Hành gọi cô.
“Alo”.
“Hôm nay Chủ Nhật thì về nhà ”.
“Con còn bận việc”.
“Bận cái gì mà cả tháng đều  thấy bóng dáng, về nhà một  mà cũng khó khăn như !”
Dịch Tích bực bội: “Ba lớn tiếng như   gì,   con  về,  xong việc con về  ”.
Dịch Thành Hành  tiếp : “Tối nay về nhà ăn cơm!”
Điện thoại  cúp máy, Dịch Tích mắt vẫn còn   màn hình di động, đẩy đẩy La Kha: “Tớ  về nhà nên tối nay để Chiêu Tài ở chỗ ”.
La Kha: “Không thành vấn đề”.
“Vậy , tớ   đây”.
“Lái xe cẩn thận.”
Sau khi dọn  ngoài ở thì Dịch Tích  ít khi  về nhà.
Bởi vì trong nhà  những  cô  thích nên cô cũng tự nhiên cách xa chỗ đó, ngặt nỗi ba cô  sống chung với bọn họ.