Hoàng Vi: “Chắc là hỏi bài.”
Dịch Tích: “Giả bộ như  cũng  ?”
Hoàng Vi: “Quen là  , bên Lý Công ít học sinh nữ còn , chứ bên  thì nữ nhiều hơn, xem  thầy Từ lãnh đủ .”
Dịch Tích: “Đức hạnh, mấy    cần mặt mũi .”
“Thì đó, mấy   thật   liêm sỉ.”
“Đưa sách cho tớ, tớ cũng   hỏi bài.”
“Nè,     mới  tôn sư trọng đạo .”
Dịch Tích  quan tâm, kiên quyết : “Đưa tớ.”
Vẻ mặt Hoàng Vi vô cảm: “Cậu   giảng ? Muốn hỏi cái gì?”
Dịch Tích khựng  trong giây lát: “Cậu nghĩ giúp tớ ?”
Hoàng Vi hít sâu một   túm cổ áo cô kéo  ngoài: “Cậu thôi ! Dẹp cái bản mặt hồ ly tinh của  ,   thể hút tinh khí để sống nhưng chị em  cần ăn cơm mới sống nổi.”
Sinh viên năm tư  ít khi lên lớp, buổi sáng  học xong thì buổi chiều  nghỉ. Dịch Tích  Hoàng Vi kéo tới căn tin để giải quyết cái bụng. .
“Vậy nên ý của  là  đụng trúng xe thầy, mà thầy   bắt đền ?” Hoàng Vi  hỏi  kéo tay cô  về phòng ngủ.
“Thầy    việc gấp, xem  việc gấp lúc đó chính là tiết dạy lớp chúng .”
“Ôi chao, đây hẳn gọi là lương tâm nghề nghiệp , đụng xe mà cũng mặc kệ.”
Dịch Tích: “Cũng  thể là vốn dĩ thầy  quan tâm  tiền .”
“Gì chứ, đúng là  thể hiểu  cách nghĩ của mấy  giàu.”
“Mặc kệ  hiểu  , dù  bây giờ tớ đang đợi thầy gọi tớ.” Lúc  câu , đôi mắt của Dịch Tích lấp lánh ánh sáng.  
Hoàng Vi thật là hết  nổi với cô: “Cậu  cứ như là   gọi  để hẹn hò , thầy  gọi  để đòi nợ đó, là đòi nợ đó!”
“Vậy  quan trọng ?”
Hoàng Vi ho một cái: “Cái đó… Tích Tích ,  đừng  bậy.”
Lúc  Dịch Tích  cầm chìa khóa  tay chuẩn  mở cửa phòng ngủ, chợt  đầu  cô bạn khó hiểu: “Làm bậy cái gì?”
“Thầy Từ…   là thầy giáo,  đừng đùa.”
“Tớ  đùa giỡn chỗ nào?”
“Từ mắt  tớ  thể thấy  như  tóm lấy con mồi .”
Dịch Tích  ngẩn ,  khẽ: “Cậu nghĩ nhiều , thầy    là con mồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-4-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
“À,  là gì?”
“Là bảo bối”
“…….”
Con mồi là để ăn, còn bảo bối là để yêu thương.
Hai    phòng, đúng lúc hai  bạn cùng phòng    mặt. Dịch Tích cởi giày xong liền nhảy lên giường của : “Mệt quá , hôm qua là sinh nhật của Lâm Mẫn,  nửa đêm  mà nó vẫn  cho thả , đúng là mệt c.h.ế.t tớ……”
Hoàng Vi  sinh hoạt của mấy  bạn  tiền cùng phòng như thế nào, cô   giường   với Dịch Tích: “Cậu đó, bớt thức đêm chút .”
“Ừm…” Dịch Tích trả lời lấy lệ, mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại mở  lịch sử cuộc gọi gần đây. Số điện thoại ban sáng gọi lúc    đẩy xuống  cùng.
Từ Nam Nho…… Lúc Dịch Tích đánh ba chữ   danh bạ  cảm thấy  chút quái lạ,  đó lưu thành hai chữ “Nam Nho”, nhưng cuối cùng cô  lưu danh bạ thành “thầy”.
Dịch Tích im lặng  chữ  màn hình di động, từ từ cong khóe môi.
Hình bóng   trong đầu cô cũng phai nhạt dần theo năm tháng, nhưng tên   thì cô vẫn còn nhớ. Vì , lúc  thấy cái tên  thì trí nhớ cô cũng từ từ lồng ghép với hình bóng . .
Khi chợt hiểu  thì cô vô cùng ngạc nhiên.
Thì  là  đó, là thầy Từ.
Cũng   liệu thầy  còn nhớ  ?
**
Một tuần chỉ  một tiết Đầu tư học, vì thế học xong tiết ngày thứ 2 cũng  gặp mặt Từ Nam Nho.
Cô nàng Dịch Tích “rụt rè” chỉ còn cách chờ   sửa xe xong tìm  đòi nợ. Vậy mà 5 ngày trôi qua mà cũng  nhận  cuộc gọi nào từ Từ Nam Nho.
Tối chủ nhật, Dịch Tích đang ở phòng ngủ ký túc  Lâm Mẫn gọi điện hẹn  ngoài chơi.
Tại quán bar Blue Island  tiếng trong thành phố, cũng là địa điểm ăn chơi tụ tập về đêm của các  ấm cô chiêu và nhiều ngôi  giải trí.
“Làm gì , gọi  tới đây vui chứ   đến để  ngây  như .” Lâm Mẫn từ sàn nhảy  tới  cạnh Dịch Tích.
Cô  Lâm Mẫn trang điểm theo phong cách quyến rũ,   mặc quần ngắn phối với áo xẻ n.g.ự.c chữ V ôm sát cơ thể. Tuy Lâm Mẫn ăn mặc như , nhưng  tinh mắt đều thấy  phụ nữ   hề rẻ tiền, bởi vì chỉ đơn giản dựa  cái đồng hồ  tay cùng sợi dây chuyền cũng đủ hiểu cô   thuộc dạng nghèo khó.
“Không gì cả, chỉ là lười nhảy thôi.”
Lâm Mẫn “A” một tiếng, vươn tay ôm vai cô: “Vậy  ủ rũ như ? Hay vì thất tình? Tên nhóc  đáng để  quan tâm  ?”
“Thất tình?”
“Thì tên nhóc chơi bóng rổ năm nhất đó.”
“Xì, đó là chuyện từ đời nào ? Cậu   tớ cũng sắp quên .”