Từ Nam Nho, em thật sự chờ mong biểu cảm của thầy  khi tỉnh dậy.
Dịch Tích run lên, cô ngừng giãy giụa.
Mà ngược , cô ngoan ngoãn    , chính động tác  cho Từ Nam Nho thấy sự hợp tác của cô,  vội vã xé rách quần áo của cô để tìm kiếm nơi tư mật .
Hô hấp dần trở nên hỗn loạn, giữa vô  âm thanh ngắt quãng vang lên đều là  ấm của . Mà lúc , trái tim tựa như  ngâm trong nước sôi của cô ngày càng lớn dần,  đó chờ đợi  nổ tung.
Sự đau đớn lập tức bao trùm lấy Dịch Tích, đến lúc  cô mới hiểu  lúc Lâm Mẫn miêu tả sự đau đớn khi cái   xé rách đúng là  hề phóng đại.
Anh  hề dịu dàng, cũng   lý trí mà lung tung điên cuồng,   rơi  sự khống chế của thuốc.
Dịch Tích đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng cô   hề kêu tiếng nào.
Cô nghĩ rằng, trong quá trình gỡ bỏ vỏ bọc của Từ Nam Nho, cô  bước  một bước dài.
Ngoài  thì chướng ngại tâm lý của cô về việc  cũng    vượt qua.
Đêm đầu tiên của cô rốt cuộc cũng  giải quyết,   cô sẽ   Lâm Mẫn chế giễu là bà cô xử nữ nữa.
Dịch Tích một chút cũng  hối hận, vốn dĩ trong lòng cô  quan trọng tấm màng , bây giờ giao nó cho Từ Nam Nho thì cô cũng  cảm thấy thiệt thòi.
Quãng thời gian khó khăn cuối cùng cũng qua , lúc cô sắp ngủ gục thì   rốt cuộc cũng dừng .
Tuy rằng  nền nhà  tấm thảm dày nên  cảm thấy lạnh, nhưng  đầu tiên của cô  là  sàn thì  chút bất đắc dĩ. Dịch Tích   đàn ông đang ngủ say bên cạnh, khó khăn chồm dậy kéo chăn từ  giường xuống đắp.
Cô  còn sức lực nào để , cũng   chút sức bò lên giường, nên cứ  mà  ngủ  sàn.
**
Trưa ngày hôm , trong phòng là một đống hỗn loạn.
Dịch Tích  dậy  thảm với cái bụng kêu ùng ục.
Từ Nam Nho  dậy  cô, cô  bỏ lỡ biểu cảm của !
 mà  cô  thể cam tâm.
Cô  lên Từ Nam Nho lúc   ăn mặc chỉnh tề,  tỏ vẻ ấm ức thấp giọng : “Em đau quá thầy”.
Từ Nam Nho run lên.
Dịch Tích  dậy, cái chăn đang đắp   cô lúc  trượt xuống, lộ rõ mấy dấu tím xanh  cổ.
“Thầy xuống tay cũng  hề nhẹ nhàng,  hề  thương hoa tiếc ngọc”.
Giọng  nũng nịu của cô  cho chính cô cảm thấy nổi da gà, cô  thấy khuôn mặt Từ Nam Nho ửng đỏ.
“Tối qua em   khác nhờ nên mới đến đây,  ngờ là thấy thầy”. Dịch Tích cong môi, “Thầy liền nhào   em, em vùng vẫy thế nào cũng vô dụng”.
Hô hấp của Từ Nam Nho  chút  thông: “Xin ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-48-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
“Ừm, đúng là nên xin ”.
“...”
Nhất thời   gì để  nữa, Dịch Tích với tay nhặt lấy quần áo  nền đất  từ từ mặc . Mà lúc cô mặc quần áo thì Từ Nam Nho lặng lẽ xoay  về phía .
Dịch Tích mặc xong quần áo thì chậm rãi  dậy.
“Ui…”
Đi  một bước cô liền chống tay lên mặt bàn, cảm giác đau đớn mạnh mẽ ập tới, đau nhất chính là lúc  .
Nghe thấy tiếng động, Từ Nam Nho xoay ,  thấy gương mặt trắng bệch của cô thì giọng  cũng trở nên khẩn trương: “Có khỏe ?”
Dịch Tích xua tay, giọng  vô cùng sảng khoái: “Không  lắm, nhưng em nhịn ”.
“Em...”
“Em   rửa mặt”.
Từ Nam Nho mấp máy môi  nhường đường để cô  qua.
Dịch Tích  chân trần  phòng tắm, Từ Nam Nho vẫn  tại chỗ  nhúc nhích,  thuận tay lấy cái chăn  tấm thảm ném lên giường.  đúng lúc   thấy một mảng màu đỏ sậm ngay chính giữa tấm thảm lót sàn.
Lý nào mà   hiểu  ý nghĩa của vết đỏ .
Dịch Tích đánh răng  rửa mặt, tinh thần sảng khoái   khỏi nhà tắm.
“Thầy  thể  ”.
Từ Nam Nho  đầu  cô: “ đưa em về”.
“Thầy đang áy náy   bồi thường?” Dịch Tích , “Thật sự là  cần như , chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý , hai  đều là  trưởng thành cả thì  cần xem là thật”.
Từ Nam Nho nhíu mày.
Dịch Tích: “A! Như   quá tùy tiện ,  thì... Hay là thầy chịu trách nhiệm?”
Trong lời   chút trêu chọc đùa giỡn, cô thừa    hề  hứng thú gì với cô, tất nhiên là    chịu trách nhiệm.
  ngờ tới, cô  xong   gật đầu: “Được”.
Dịch Tích sửng sốt một lúc: “Được? Chúng ? Thích hợp ?”
Từ Nam Nho: “Em cảm thấy  hợp ?”
“Ừm, ngoại trừ cả hai đều độc  thì  hề  gì là hợp cả”. Dịch Tích nhướng mày, ẩn hiện nét quyến rũ, “Cho nên chúng   cần miễn cưỡng ”.
Từ Nam Nho cùng Dịch Tích  taxi về nhà cô,  đường  hai    với  lời nào.