Dịch Tích uống một ngụm nước trái cây: "Em  đói".
Thật    là  đói, mà là  chút buồn nôn, tuy buổi trưa ăn ít, nhưng giờ  mấy món ăn  mắt cũng  hề  ăn.
"Giờ  mà em còn  đói ?" Từ Nam Nho nghĩ một lát,  : "Giảm cân ?"
Dịch Tích trợn mắt: "Thầy  thấy em giống giảm cân ?"
Từ Nam Nho mím môi, gắp một chút bánh ngọt cho cô: "Vậy ăn một chút để lót bụng , lát nữa tiệc xong thì  ngoài ăn mấy món thích ăn".
Dịch Tích  : "Thầy cũng  quan tâm  khác ?"
Từ Nam Nho: "Thiếu hiểu ".
Dịch Tích: "?"
Dịch Tích hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn gắp khối bánh ăn .
Dịch Tích cắn một miếng bánh, vị ngọt ở đầu lưỡi nhanh chóng tan , cô bỗng dưng cứng đờ, cảm giác buồn nôn lập tức ập đến.
Cô mặc kệ ánh mắt khó hiểu của  khác, tức khắc  dậy chạy  ngoài.
Quẹo trái  quẹo , cuối cùng cũng tìm  nhà vệ sinh, Dịch Tích  nhịn  nữa mà nôn  những thứ  trong  dày.
Từ Nam Nho cũng chạy theo Dịch Tích, lúc đến nơi  thấy cô đang mở vòi nước, gương mặt nhợt nhạt chống tay  bồn rửa mặt.
"Dịch Tích?"  đưa tay xoa xoa lưng cô, "Khó chịu ?"
Dịch Tích cảm thấy cảm giác buồn nôn dần dần đỡ hơn: "Có chút buồn nôn".
"Đi bệnh viện xem xem".
"Không cần, nôn  cũng khỏe nhiều ".
"Sắc mặt của em  ", Từ Nam Nho kéo cổ tay Dịch Tích, "Quay về lấy đồ, theo  đến bệnh viện".
Mọi  trong phòng đều  chằm chằm họ, thấy hai  bước  nhanh chóng hỏi: "Chuyện gì ?"
Dịch Tích ngại ngùng : "Xin , chắc là ăn  gì đó nên bụng  ".
"Nôn ?" Chu Hưng Trạch hỏi.
Dịch Tích gật đầu.
Từ Nam Nho cầm lấy áo khoác và túi xách của Dịch Tích: " đưa cô  đến bệnh viện kiểm tra, các  cứ tiếp tục ".
Ngô Loan Phong: "Đồ ăn  độc ,  chúng   ăn nữa".
"Nói bậy, chúng  đều  ".
Ngô Loan Phong nghĩ một chút,  : "Hoặc là  thai nên mới nôn?"
Chu Hưng Trạch phì : "Cậu  thần kinh ". Trong phòng  ai  biểu cảm giống ,  ánh  nghi hoặc đều hướng về Dịch Tích.
Chu Hưng Trạch cũng cứng đờ,  ngây ngốc  cô: "Thật ?"
Dịch Tích vội vàng xua tay: "Sao  thể?"
Mọi   đồng loạt  về phía Từ Nam Nho.
Từ Nam Nho chậm rãi cúi đầu   mắt Dịch Tích: "Dịch Tích, em..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-60-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
"Không thể nào".
Anh hít sâu một ,  vẻ mặt kiên quyết của Dịch Tích,  chút bất lực : "Được, nếu   thì cũng nên đến bệnh viện kiểm tra  dày của em một chút".
Dịch Tích cầm lấy túi xách  tay Từ Nam Nho, gật đầu với mấy khuôn mặt ngơ ngác  nhanh chóng   khỏi phòng.
Từ Nam Nho lái xe đến bệnh viện, Dịch Tích  bên cạnh ghế lái phụ.
"Dừng xe".
Từ Nam Nho nghiêng đầu  cô: "Bây giờ?"
Từ Nam Nho đỗ xe bên lề đường: "Sao ? Không thoải mái ?"
"Bên   nhà thuốc".
Lời   dứt thì Từ Nam Nho  hiểu, cô vẫn  chút nghi ngờ về câu  đùa của Ngô Loan Phong, để đề phòng thì vẫn nên kiểm tra một chút.
"Lần đó   đeo bao". Dịch Tích   ngoài cửa sổ, "Em cũng  uống thuốc".
Từ Nam Nho trầm mặc: "  mua".
"Ừm".
Dịch Tích  Từ Nam Nho xuống xe  đến nhà thuốc gần đó,  đó  thấy  cầm một túi nhỏ  .
Cả một quá trình trôi qua, đầu óc cô vẫn luôn trống rỗng.
Từ Nam Nho lái xe đến bệnh viện, lúc cô  đến nhà vệ sinh kiểm tra mà trong đầu vẫn còn mơ màng. Cô cầm túi đồ   nhà vệ sinh, một lát    .
Từ Nam Nho vẻ mặt  lo lắng: “Sao ?”
“Em  đây xem giấy hướng dẫn”.
“...”
“Em  dùng qua”. Dịch Tích đột nhiên bực bội.
Từ Nam Nho: “ ”.
“Phiền phức”. Dịch Tích cầm lấy giấy hướng dẫn lên , đem  bộ đồ trong tay nhét  tay Từ Nam Nho.
Xem một lúc lâu cô mới hiểu , cầm que thử thai   nhà vệ sinh  nữa.
Từ Nam Nho  bên ngoài đợi, đợi một lúc cũng  thấy cô   nên  sang bên cạnh  chờ,  hiểu vì     thoải mái,    về phía cửa nhà vệ sinh .
Không thấy Dịch Tích  , chỉ thấy một bà thím từ trong  : “Nhìn   đấy nhóc?”
Từ Nam Nho: “...”
“Người trẻ tuổi bây giờ đúng là”. Bà thím lẩm bẩm mấy câu  bỏ .
Từ Nam Nho thở dài một , lúc ngẩng đầu thì thấy Dịch Tích bước .
Cô cúi đầu, hai tay đặt  lưng, chầm chậm  về phía . Nhịp tim của Từ Nam Nho nhanh chóng đập như điên: “Dịch Tích, chẳng lẽ là…”
“Không  thai!” Dịch Tích đột nhiên ngẩng khuôn mặt đưa đám lên,  rực rỡ, “Thật sự là   thai! Con  nó chứ  em hết hồn!”
Từ Nam Nho  cây que , đúng thật là…  .
“Tốt quá  quá, đúng là dọa c.h.ế.t em , thầy  xem lỡ như em  con với thầy thì    đây”. Vẻ mặt của Dịch Tích lúc    là biểu cảm may mắn khi thoát nạn, “Ông trời phù hộ!  là quá may mắn!”