Từ Nam Nho nghiêng đầu né tránh: “Đi thôi”.
“Này, thầy  hôn em đó”.
“...”
“Ừm? Vì  đột nhiên hôn em,   vì em  nên  nhịn  đúng ?”
“...”
“Thầy   thì em cũng   ”.
“Im lặng”.
Từ Nam Nho  đến bên cạnh xe, lấy chìa khóa mở cửa xe xong mà vẫn  thấy cô  lên,   đầu ,  thấy cô đang  tìm thứ gì đó trong túi xách.
“Dịch Tích”.
“Đợi chút, em tìm đồ”.
Từ Nam Nho bất lực,  nhấc chân  về phía cô: “Em   gì?”
Dịch Tích tìm một hồi lâu mới tìm  thỏi son: “Thầy ăn sạch son môi của em , cầm lấy, tô giúp em”.
Từ Nam Nho  thỏi son trong tay cô, ngây ngốc một lúc mới : “  ”.
Dịch Tích cố ý chỉnh , bĩu môi  : “Làm thầy giáo thì   chuyện   , thử ”.
Từ Nam Nho: “...”
“Nhanh lên”.
Rốt cuộc thì Từ Nam Nho cũng cầm lấy thỏi son,  mở nắp  vặn son lên.
Son môi màu đỏ đô nhẹ nhàng chạm , môi Dịch Tích ngay lập tức nhiễm màu son.
Dịch Tích  nhắm mắt, cô vẫn  chằm chằm dáng vẻ chau mày của Từ Nam Nho,   nghiêm túc tô son lên môi cô.
“Đừng tô lem  ngoài”.
“Em đừng  chuyện”.
“Ừ”.
Đàn ông đối với mỹ phẩm đều là dáng vẻ ngốc nghếch, tay của Từ Nam Nho run lên   bao nhiêu , cuối cùng thì cũng tạm , mà lúc  thu tay về  vô tình để son dính  khóe môi.
Anh lấy ngón tay chùi .
 càng chùi thì vết đỏ càng lan rộng.
“...”
“Xong ?”
“Xong ”,  xong    tiếp, “Chỉ dính một chút bên cạnh”.
Dịch Tích tin tưởng , cầm lấy thỏi son cất  túi,  đó lấy chiếc gương nhỏ  xem thử.
Không  thì  ,   thì hoảng sợ.
“Đậu xanh! Ăn thịt con nít ?”
Đôi môi đỏ chót, bên cạnh khóe môi còn  vết đỏ chói mắt.
“Thầy Từ, thầy đúng là  hề khiêm tốn”.
Từ Nam Nho  chút ngượng ngùng: “     mà”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-64-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
“Em cứ tưởng thầy khách sáo, thầy  tô son cho bạn gái bao giờ ”. Dịch Tích  chùi  tò mò.
“Không ”.
“À, cũng khó trách, em nhớ  một  Chu Hưng Trạch  với em về  phụ nữ , nửa đêm còn  thầy   ngoài mua đồ ăn,  đó thì thầy đá   mà  hề do dự, thầy cũng chẳng  tự giác của bạn trai gì cả, cũng may là chúng  chỉ diễn thôi chứ   thật”.
“...”
“Còn   ,  ăn khuya?” Dịch Tích   thấy nét mặt đen như đ.í.t nồi của Từ Nam Nho, cô  soi gương   về phía xe, “Chúng   ăn cháo đúng , em tìm chỗ nào ngon một chút”.
“Về nhà ăn”. Từ Nam Nho mở cửa xe ý  cô  .
Dịch Tích ngây Ngốc: “A, cứ  mà đưa em về ?”
Từ Nam Nho  vòng qua đầu xe mở cửa   ghế lái: “Lên xe”.
Dịch Tích: “Thầy trở mặt nhanh thật”.
Từ Nam Nho liếc  Dịch Tích, cô cảm thấy bản  sắp biến thành que kem đông lạnh.
“Được   , về nhà ăn thì về nhà ăn”.
Cứ  như ai cũng cũng   ăn chung với tảng băng.
Sau khi bước xuống xe Từ Nam Nho, bên ngoài cổng     thêm một chiếc xe lạ, Dịch Tích  chiếc xe vài     trong.
“Tích Tích, về  ”. Dì Lâm kéo cô  cạnh bà , “Trong nhà  khách, là đại thiếu gia nhà họ Ôn”.
Dịch Tích: “Ôn Thiệu Nguyên?”
“ ,   đó là bạn trai cháu”.
Dịch Tích  : “Dì   tin đồn  ở  ”.
Dì Lâm: “Cái gì mà tin đồn, còn   là đối tượng xem mắt mà ông nội cháu giới thiệu ”.
Dịch Tích nhướng mày: “Nói  cũng  sai”.
“Vậy còn   là bạn trai thì là gì”. Dì Lâm đẩy cô về phía  “Mau  ,     chờ  một lúc ”.
Lúc Dịch Tích bước  thì trông thấy một đám   quanh bàn ăn, cô tùy tiện đặt túi xách lên sô pha: “Anh Ôn đến mà   với  một tiếng”.
Ôn Thiệu Nguyên vẫy tay với cô: “Vốn dĩ  tới thăm chú, cứ nghĩ cô sẽ ở nhà nên đến mà   ”.
Dịch Tích kéo ghế bên cạnh    xuống: “Xùy,  cũng nên  với  một tiếng, sinh hoạt cá nhân của  khá là phong phú, cho nên thường   mặt ở nhà”.
Dịch Thành Hành: “Khụ khụ!”
Ôn Thiệu Nguyên  Dịch Thành Hành,  đó lặng lẽ nhướng mày  Dịch Tích: “Vậy , là  sơ suất”.
“Còn   ?”
“Tích Tích ,  ăn cơm đúng ”, Dịch Thành Hành , “Vừa đúng lúc. Con ăn tối cùng Thiệu Nguyên .
“Được”.
Cô đáp ứng nhanh lẹ  cho Dịch Thành Hành cảm thấy bất ngờ, mà Dịch Vân Chiêu cũng  sang cô.
Dì Lâm bới chén cơm đưa cho Dịch Tích, cô  cầm đũa lên gấp miếng thịt kho tàu  chén thì điện thoại rung lên báo tin nhắn tới.
Dịch Tích buông đũa mở tin nhắn  xem.
Từ Nam Nho: nhớ ăn cháo, đừng ăn đồ bậy bạ.
Dịch Thành Hành: "Ăn cơm thì ăn cơm, lớn  còn bấm điện thoại".