“Tớ  hỏi Cát Tề Thụy, lúc đó tớ và  lúc nào cũng dính  như sam, vì     thích tớ chứ   thích , nếu yêu thầm thì cũng nên yêu thầm  mới đúng?”
Dịch Tích: “Đầu óc  hỏng  ?”
Hoàng Vi: “Không , tớ   cảm thấy tớ  vấn đề, nhưng tớ  cho rằng bản   chính là như .  mà  cũng đừng nghĩ nhiều, từ  đến giờ tớ  hề đố kỵ ,  là  bạn  nhất của tớ”.
Dịch Tích đỡ trán: "Vi Vi , mỗi  đều  tuýp  bản  yêu thích, mỗi  đều  thời điểm rung động của bản ,  cứ  hỏi thẳng Cát Tề Thụy thì cũng  chút tàn nhẫn ,   thích  mà  còn chất vấn  ”.
“ mà…”
“Cậu  Từ Nam Nho ,   thầy  vẫn  thích tớ , tớ cũng   thua kém gì đám ong bướm xung quanh thầy , thầy   thích chính là  thích”.
Hoàng Vi nhếch môi: “Thầy   gì  đám ong bướm nào”.
Dịch Tích: “Ừ,  tớ  , nhưng mà ba năm  tớ   khổ sở vì thầy ”.
Hoàng Vi: “...”
Dịch Tích  định mắng Từ Nam Nho thêm vài câu thì trợ lý gọi cho cô.
“Chuyện gì”.
“Giám đốc, chuyện mảnh đất ở phía Nam  chúng em  hẹn  cô Diệp”.
Động tác  tay Dịch Tích dừng , gần đây cô mới tiếp nhận một hạng mục, mà vấn đề quan trọng nhất hiện tại chính là quyền sở hữu mảnh đất , cô vốn  mua mảnh đất đó, nhưng    vấn đề chính sách của nó và khu vực lân cận mảnh đất đó về  sẽ phát triển như thế nào, mà mấy việc  đều liên quan đến lợi ích trọng đại của công ty.
“Cô Diệp?”
“Diệp Tử Giai”.
Dịch Tích  chút bất ngờ, tuy cô  cho   bóng  gió với phía chính phủ, nhưng   thể so  lời  của Diệp Tử Giai,  của Diệp Tử Giai là trưởng nữ nhà họ Ngôn,  là bối cảnh đằng  Dịch Tử Giai chính là nhà họ Ngôn.
Trong chính trị thì nhà họ Ngôn  địa vị  cao, cho nên phần đất ở phía Nam  động tĩnh gì thì họ cũng  quyền lên tiếng.
“Thời gian”.
Trợ lý: “7 giờ tối nay, địa chỉ em sẽ gửi chị ”.
“Được”.
Dịch Tích cúp máy: “Tối nay  thể  dạo với  ,   nhé”.
Hoàng Vi: “Được,  cứ bận việc ”.
Dịch Tích  dậy, lúc cô cầm túi xách chuẩn  bước   xoay   với cô : “Này,  đừng nghĩ nhiều nữa, cứ dùng trái tim mà cảm thụ  nhé”.
Hoàng Vi  : “Phải là  mới đúng”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-73-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Dịch Tích: “...”
Địa điểm hẹn gặp là do Diệp Tử Giai quyết định, là một quán ăn tư nhân, lúc Dịch Tích   thì cả phòng đều yên tĩnh, hiển nhiên là   bao trọn.
Người phục vụ dẫn đường cho cô, ở phía xa cô   thấy khi Diệp Tử Giai  bên cạnh cửa sổ. Hôm nay cô  mặc váy liền , mái tóc dài xõa ngang vai  cho  khác cảm thấy đặc biệt nho nhã.
“Cô Diệp”.
Diệp Tử Giai  thấy khi giọng  của cô thì  dậy, cô   : “Ngồi ”.
Dịch Tích: “Thật ngại quá, để chị chờ ”.
“Không , là chị đến sớm”. Diệp Tử Giai  hiệu cho  phục vụ đem thực đơn lên, “Nhìn xem  món gì  ăn ”.
Dịch Tích cũng  ngại ngùng mà cầm thực đơn lên gọi món,  đó chuyển thực đơn cho Diệp Tử Giai.
“Không ngờ hôm nay chị sẽ hẹn em”.
Diệp Tử Giai nhếch khóe môi: “Gần đây chị  giám sát mảnh đất phía Nam , tất nhiên chị  nghĩ cho lợi ích của cả hai nhà mà tìm em bàn việc”.
Diệp Tử Giai thoạt  thì vô cùng dịu dàng nho nhã, nhưng khi bàn chuyện  ăn  toát  khí chất nữ cường. Dịch Tích vô cùng thích việc cô   thẳng  vấn đề, “Chị  đúng”.
“ mà, thật  thì hôm nay chị hẹn em  đây là vì việc riêng”.
“Việc riêng?”
“Phải, liên quan đến em họ chị”. Diệp Tử Giai rót ly rượu vang đưa cho cô, “Có thể thấy là    thích em”.
Dịch Tích dừng : “Ha? Vậy ”.
Diệp Tử Giai: “Chị cũng khá bất ngờ, ba năm  lúc    chuyện với em thì chị cũng  phát hiện”.
Dịch Tích ngây , im lặng  cô   tiếp.
Diệp Tử Giai: “Lúc đó chắc là em   nước ngoài . bởi vì  đó chị  gặp em  nhà   nên mới  ấn tượng,  nên mới nhiều lời hỏi     thích em ”.
Dịch Tích: “Chắc chắn thầy    thích em”.
“Cậu   gật đầu, cũng  phủ nhận”. Diệp Tử Giai  cúi , ngón tay thon dài đặt  bàn đan  , “Cậu  chỉ , em như một đốm lửa,  thể thiêu rụi cả cuộc sống sinh hoạt của   đến mức  còn sót  ngọn cỏ nào”.
……
Dịch Tích lái xe về, lúc sắp đến nơi cô  chuyển tay lái về hướng khác.
Hơn nửa giờ , Dịch Tích lái xe  một tiểu khu, cô dừng xe  lầu, một hồi lâu cũng  xuống xe.