Dịch Tích  đầu trừng mắt  : “Làm gì ,  em lạnh c.h.ế.t ”.
Từ Nam Nho  trả lời, chỉ  cô  đó cởi áo khoác của  .
Dịch Tích: “...”
Anh đem  bộ những thứ khoác ngoài của  bọc lên  cô, trong phút chốc,  thở cùng với sự ấm áp của  bao trùm lấy cô, Dịch Tích thấy  chỉ mặc mỗi một chiếc áo len màu trắng, qua một lúc  cũng   gì.
“Không lạnh nữa chứ”.
“Thầy,  lạnh ?”
“Lạnh”. Từ Nam Nho cầm lấy túi đồ  mua ở siêu thị,  chút do dự sải bước về phía , “Vì thế  về nhà thôi”.
Dịch Tích  tại chỗ ngây ngốc  .
Từ Nam Nho  đầu: “Đứng đó  gì, còn  qua đây”.
Dịch Tích: “Em   đây?”
Từ Nam Nho bỗng nhiên nở nụ : “Mặc quần áo của , tất nhiên  theo  về nhà”.
Đã  lâu  cô  đến nhà của Từ Nam Nho, nhưng xem  nơi  cũng    đổi gì nhiều so với  đây.
Anh lấy một đôi dép lê trong tủ giày , là kiểu dáng của nam,  chút to so với chân cô. Sau khi  dép thì Dịch Tích rúc trong áo khoác ,   xách túi đồ   bếp, cô   mở máy sưởi,  đó  thấy   ở phòng khách ngoắc tay gọi cô.
“Còn  đó ngây ngốc  gì, qua đây  ”. Từ Nam Nho thấy cô nửa ngày cũng  nhúc nhích, đành tiến lên kéo cô .
Dịch Tích  ở phòng khách suy nghĩ  lâu mới mở miệng: “Trời tối  mà thầy còn   ”.
Từ Nam Nho: “Đi siêu thị”
Dịch Tích ngẫm  thời gian,  đúng hôm nay là ngày cuối cùng của tháng : “Ngay cả thói quen  siêu thị mà thầy cũng  đổi”.
Từ Nam Nho  dừng : “Quen ”.
“Ừ”.
Bầu  khí  đột nhiên trở nên im lặng, hai  ngượng ngùng  , Từ Nam Nho  dậy khỏi sô pha: “Đói ”.
Dịch Tích ho vài cái: “Đã trễ thế  ,  đói thì cũng  ăn”.
Từ Nam Nho: “Đói thì ăn ,   mua chút thức ăn đông lạnh, em... Em  ăn sủi cảo ?”
Dịch Tích bất ngờ  : “Trước đây thầy   ăn mấy loại đồ ăn ”.
Từ Nam Nho  cái bóng đang cuộn tròn trong nhà bếp: “Có một vài thói quen sẽ  đổi”.
Bầu  khí trong phòng khách dần ấm lên, Dịch Tích cởi áo lông vũ của Từ Nam Nho   đặt  sô pha.
Cô  bóng dáng Từ Nam Nho bận rộn trong bếp, cảm thấy  chút mới mẻ,   thầy   hiếm khi đụng  bếp, cô cũng  ngờ rằng    trong nhà bếp cũng hợp như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-75-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Cứ như  mà    một lúc, Dịch Tích  dậy đảo quanh phòng khách.
“Sột soạt”.
Lúc , cô đang nghiên cứu cái bình hoa nhỏ đặt  bàn kiếng, trong phòng sách đột nhiên vang lên chuỗi âm thanh  nhỏ, vì cửa khép hờ cho nên Dịch Tích tò mò  lên vài bước  thử.
Trong phòng sách gọn gàng  sạch sẽ, các loại sách  độ khó  sắp xếp cẩn thận tỉ mỉ, nhưng  tình huống , cô chú ý đến bên  cửa sổ  một cái lều nhỏ màu trắng xanh  dựng lên.
Rất nhỏ,  thoáng qua thì giống món đồ chơi   giống vật trang trí, mà loại đồ chơi  cũng  đủ để một đứa nhóc 3 tuổi chơi, mà cô cảm thấy Từ Nam Nho cũng   loại hứng thú kỳ lạ .
Dịch Tích  về phía nhà bếp, giờ phút  Từ Nam Nho còn ở trong bếp so sánh mấy bịch sủi cảo,  rảnh để ý đến cô. Cô chậm rãi bước lên ,  xổm xuống  cái lều nhỏ .
Trên đỉnh lều  một cái đèn ngôi  nho nhỏ, Dịch Tích bấm  cái nút đó  cho ngôi  sáng lên, cũng  cho cái lều nhỏ trở nên ấm áp hơn.
“Sột soạt”. Đột nhiên trong lều vang lên tiếng động, Dịch Tích ngây , chậm rãi lấy tay vén cái rèm nhỏ phía  lều lên.
Trong lều nhỏ  con mèo,   đều là màu nâu, còn  chút mập mạp.
Dịch Tích ngây ngốc  con mèo đang ngủ, một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu, nhưng mà thật sự là khó tin.
Cô sờ  lưng con mèo, con mèo đang ngủ chậm rãi mở mắt  cô,  chút cảnh giác lui về phía .
Dịch Tích   đôi mắt nó, quen thuộc  xa lạ.
“Dịch Tích”. Tiếng gọi của Từ Nam Nho vang lên ở bên ngoài phòng khách, “Ăn  ”.
Dịch Tích  động đậy, cô vẫn lẳng lặng  xổm  nền đất,  chằm chằm  con mèo lười biếng cũng đang  cô.
Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng dừng   cửa phòng sách.
“Dịch Tích?”
“Thầy nuôi mèo ?” Dịch Tích  đầu ,  thấy sắc mặt khẽ  đổi của Từ Nam Nho.
“Sao em  chạy  đây”.
“Nghe thấy  tiếng động nên nhất thời hiếu kỳ”. Dịch Tích xoay đầu , “Sao thầy nuôi mèo”.
“...”
“Nó  giống với Chiêu Tài”. Dịch Tích  dậy, đột nhiên  chút hùng hổ, “Thầy  thấy  ”.
Từ Nam Nho mím môi: “Không giống”.
“Sao   giống”.
“Nó chính là Chiêu Tài”.
Trong lòng Dịch Tích “bộp” một tiếng, ý nghĩ hoang đường hiện  trong đầu   chứng thực bởi lời  của : “Sao  thể?! Rõ ràng là em  giao nó cho học trò cũ của thầy là Diêu Gia!”