Sau đó,  thật sự  nghĩ rằng Dịch Tích  một  nữa xuất hiện  mặt . Ngày đó, Trình Viện gọi cho    tự sát, gọi  đến quán bar,   Trình Viện  thật lòng thích , cho nên  cũng  tin cô sẽ  loại chuyện ngu xuẩn , nhưng Trình Viện uống đến say khướt, cho dù chỉ là bạn thì  cũng sẽ  xem một chút.
Vì thế lúc gặp Dịch Tích, khoảnh khắc thấy cô  ánh đèn mờ ảo ,   thấy tim  đập mạnh, thình thịch, thình thịch… Giống như sắp lọt khỏi lòng ngực, rõ ràng là xung quanh  tiếng nhạc vang lên, nhưng  chỉ  thấy cô : “Thầy Từ,  lâu  gặp”.
 là  lâu  gặp, lâu đến mức tất cả những cố gắng đè nén trong lòng  lớn lên đến đỉnh điểm,  đó nổ tung.
**
Dịch Tích gọi điện thoại xong, trong   chút ngây ngốc.
La Kha: “Lâm Mẫn   lén lút chạy  đây, khẳng định là gọi cho Từ Nam Nho”.
Dịch Tích  dọa hoảng sợ, xoay đầu  : “Nói nhảm! Tớ gọi cho trợ lý bàn việc”.
La Kha  : “Vậy ,   hoảng cái gì”.
Dịch Tích: “Cút, tớ   hoảng…” Dứt lời, Dịch Tích đẩy La Kha  về phía , cô   mấy bước  xám xịt  .
Cả đoạn đường La Kha đều  nắc nẻ, rõ ràng  cô sẽ  .
“A Kha, lúc nãy tớ thật sự gọi cho Từ Nam Nho,  đó… Sau đó tớ cảm thấy hình như thầy   thích tớ, từ  lâu về ”.
La Kha: “Vậy còn ”.
“Tớ?” Dịch Tích cuối đầu đá  hòn đá bên cạnh, “Tớ  hiểu thầy , cũng   hiểu thầy , dù  thì  mâu thuẫn”.
La Kha: “Vậy cứ quan sát , chờ hiểu rõ   nghĩ đến việc  nên tiếp tục thích thầy   ”.
“Tớ, tớ  thật, tớ  khống chế , tớ   cách nào tìm thấy cảm giác lúc bên thầy    khác… Mong  ban đầu của tớ là một ngày nào đó tàn nhẫn đá thầy ,  thầy  cảm nhận cái gì gọi là khổ sở.  mà, càng tiếp xúc thì càng cảm thấy  đúng”. Dịch Tích  chút bực bội xoa đầu, “Cậu  xem vì  thầy  vẫn thâm sâu khó dò như , rõ ràng thầy  lạnh lùng như , tớ thích cái gì chứ,   tớ  khuynh hướng chịu ngược  ?”
La Kha  một cái: “Cậu nào  khuynh hướng chịu ngược, là bọn tớ ở bên cạnh  thích ngược mới đúng?”
Dịch Tích đ.ấ.m La Kha một cái: “Ý  là tớ ức h.i.ế.p các  !”
La Kha do dự: “Không  ?”
Dịch Tích trợn mắt   : “Lười  với ”.
Vừa nhấc chân  về , một  đàn ông mặc áo khoác dài  đến, ánh sáng chiếu   ngũ quan của  dần dần rõ ràng.
“Từ Nam Nho?”
Người đàn ông  tới, rủ mắt  cô: “Em  mặc ít như ”.
Dịch Tích đưa tay sờ khuôn mặt lạnh, nhỏ giọng : “Sao thầy  đến?”
“Nãy  hỏi em, em  trả lời”.
“A?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-79-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
“Hỏi em  cần  tới ”.
À.
Lúc nãy đúng là thầy   hỏi cái , nhưng lúc đó cô hỏi về Trình Viện cho nên  đáp lời,  ngờ thầy   thật sự đến đây.
“Vậy thầy về , em   kêu thầy đến”. Dịch Tích chớp mắt .
Từ Nam Nho ánh mắt sâu thẳm: “Vậy em  về chung với  ”.
Dịch Tích nghẹn : “Lễ kỷ niệm của quán bar, em  bà chủ   thể về sớm”.
Từ Nam Nho  xong, ánh mắt lướt qua Dịch Tích  về phía La Kha.
La Kha bắt gặp ánh mắt của ,  khẽ: “Được , bà chủ Dịch,  vẫn nên về , tớ ở đây canh chừng  ”.
“Nghe ?” Từ Nam Nho kéo tay Dịch Tích: “Đi thôi”.
Vẻ mặt Dịch Tích ngơ ngác  theo  Từ Nam Nho: “Nên giờ chúng   ?”
Từ Nam Nho trầm tư một lát: “Muốn ăn ?”
Dịch Tích liếc  : “Đại ca,  sớm qua giờ ăn , cứ ăn mãi thì thầy  em mập c.h.ế.t ”.
Lời   dứt,  gõ một cái  đầu cô: “Đừng gọi bừa”.
Dịch Tích “ai da” một tiếng: “Vậy em gọi gì? Soái ca? Anh yêu? Bảo bảo?”
Từ Nam Nho  hai chữ bảo bảo thoát khỏi miệng cô thì  chút   vững,   định  xoay đầu  cô: “Như bình thường là ”.
“Ồ, thầy”. Dịch Tích rụt đầu, “Em  về nhà, tạm biệt thầy”.
Vừa   một bước   kéo trở , Dịch Tích  kéo nên trực tiếp nhào lòng n.g.ự.c phía .
Ngẩng đầu lên,  thấy Từ Nam Nho mím môi: “Sớm như  về  gì”.
Dịch Tích: “Giáo viên dạy em  về nhà sớm là bé ngoan”.
Từ Nam Nho nhướng mày: “    câu đó”.
Dịch Tích nghiêng đầu : “Cũng   em chỉ   thầy là giáo viên”.
“...”
Dịch Tích cảm thấy,  lẽ Từ Nam Nho trong một lúc nào đó phát hiện bản  thích cô.
Nhận thức   cô  chút cảm giác lâng lâng,   nhỉ, tất cả những việc  qua   chỉ  cô độc diễn, ít  thì vẫn  một  khán giả ở góc phòng xem cô diễn.