Từ Nam Nho: “...”
Dịch Tích cũng chào hỏi Ngô Loan Phong,  đó thử đôi giày còn   đưa cho nhân viên gói .
“Phong Phong, em  thử đôi   ”. Cô gái xinh   vui vẻ lấy đôi giày cao gót  kệ, Dịch Tích  đôi đó, đó   là đôi mà Từ Nam Nho  già .
Ngô Loan Phong: “Đương nhiên, bảo bối thích là ”.
“Ghét ”. Cô gái  nũng nịu    giày.
Sau khi  xong, cô  như nhặt  bảo vật chạy về phía Ngô Loan Phong,  đó  chút ngại ngùng  sang Từ Nam Nho  : “Đẹp ?”
Ngô Loan Phong: “Đẹp,  đến c.h.ế.t , đúng  Nam Nho”.
Sắc mắt của Từ Nam Nho  chút quái lạ: “...”
Cô gái nhỏ  bĩu môi: “Có  là   ”.
“Sao  thể! Em đừng để ý bạn ,   luôn mang bộ mặt  chết, thật  thì trong lòng   đang khen em ”. Ngô Loan Phong vỗ  lưng Từ Nam Nho, thấp giọng : “Khen một câu thì  sẽ c.h.ế.t , khó khăn lắm mới theo đuổi ”.
Từ Nam Nho   , ánh mắt rõ ràng là kiểu “liên quan gì đến ”.
Dịch Tích  một bên xem náo nhiệt, nhịn   : “Thật đó, trong lòng   cảm thấy  thì bề ngoài vô cùng bình tĩnh, em gái, cứ mặc kệ  ”.
Ngô Loan Phong giơ ngón tay cái với Dịch Tích: “Bảo bối  thấy ,   đều  ”.
Cô gái chớp mắt: “Vậy  mua đôi  cho em”.
Ngô Loan Phong: “Được! Không thành vấn đề”.
Lúc ,  phục vụ cũng xách theo hai đôi giày của Dịch Tích về phía : “Cô Dịch”.
“Được”. Dịch Tích  định rút thẻ trong túi xách, bên cạnh    đưa thẻ đến.
Cô nhân viên  tươi dẫn đường cho Từ Nam Nho: “Tiên sinh, mời   theo  để thanh toán”.
Từ Nam Nho  theo cô nhân viên, Ngô Loan Phong ở phía   lớn: “Đôi  cũng tính cho  ”.
Dịch Tích vô thức tiến về : “Vẫn là em trả cho”.
Từ Nam Nho dường như   thấy  về , Ngô Loan Phong vỗ  vai Dịch Tích: “Em đừng tiết kiệm giúp  ,   giàu mà”.
Dịch Tích dừng , ừ thì cũng đúng, lúc  lái  xe đắt tiền.
 mà   thì   , thầy   dựa  gia đình, chỉ là một thầy giáo bình thường mà  nhiều tiền như .
Mua xong giày   dạo tiệm khác, Ngô Loan Phong và bạn gái của   cứ nhất quyết  theo. Trên đường , Dịch Tích  hai  họ cứ bảo bối  bảo bối nọ cũng ngán ngẩm.
Dịch Tích và Từ Nam Nho  phía  họ, buồn chán : “Bảo bối bảo bối, gọi  thiết như ,  trẻ tuổi lúc yêu  thật năng động”.
Từ Nam Nho dừng : “Ngô Loan Phong lớn hơn em vài tuổi”.
“Ừ, em  cô gái ”.
Từ Nam Nho  dừng : “Cô  nhỏ hơn em ”.
“Ồ… Thầy  thấy , chắc  hai mươi lăm”.
“Không  ,  vẻ lớn hơn em”.
Dịch Tích giật nhẹ ống tay áo , đắc ý : “Ý của thầy là em trẻ đúng ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-81-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Từ Nam Nho  nhạt: “Ừm, vị thành niên”.
Dịch Tích ngẩn , lập tức ưỡn n.g.ự.c  thẳng: “Nói nhảm, vị thành niên  thể giống em !”
“Cái gì cái gì,  nào?” Ngô Loan Phong đang  phía  bỗng  đầu . Từ Nam Nho đen mặt kéo Dịch Tích về phía : “Không  gì”.
Ngô Loan Phong: “Ồ”.
Tiếp tục  đầu  mấy lời chán ngấy.
Dịch Tích ở phía   ló đầu : “Thầy kéo em  gì”.
Từ Nam Nho: “Đi  cẩn thận”.
Dịch Tích: “Em    cẩn thận ”.
Từ Nam Nho   gì.
Dịch Tích: “Xùy…”
Đi  trong cửa hàng bán túi xách, cô gái   bắt đầy hăng hái, “A,  cái túi ,  , bạn em cũng ”.
“Được, mua!”
Cô gái nhỏ: “Cái  em cũng , bảo bối,  ”.
“Cái   như …”
“Người   mua mà!”
“Được , mua”.
“...”
Từ Nam Nho  hai  họ gọi  tình cảm như ,   sang Dịch Tích đang  một  chọn túi xách. Anh bước lên vài bước,   cô, ho một cái: “Thích cái nào”.
Dịch Tích nghiêng đầu  : “Không  cái nào thích cả”.
Từ Nam Nho: “Sao em  giống cô ”.
“Ừ?” Dịch Tích  theo hướng của Từ Nam Nho mà  cô gái nhỏ ,  đó như bừng tỉnh.
Cô buồn  : “Không  ai cũng ngốc như bạn của thầy,  gì  việc kêu vài tiếng bảo bối là mua túi. Chẳng lẽ em gọi thầy mấy tiếng bảo bối là thầy mua giúp cả dãy túi ?”
Lời   dứt, Dịch Tích thấy Từ Nam Nho  nghiêng đầu né tránh, mím mím môi nhả  chữ: “Được”.
“?”
Được… Được cái trứng thì .
Dịch Tích   giường lật , bây giờ trong đầu đều là bộ dáng rõ ràng là lạnh lùng   chút  hổ của Từ Nam Nho.
Con  nó chứ đây   là thầy Từ mà cô  ?!
“Ting”.
Tiếng di động vang lên, Dịch Tích xua  hình bóng của  , cô mở giao diện trò chuyện với Hoàng Vi lên.
“Tớ với Cát Tề Thụy ở bên  ”.