Ôn Thiệu Nguyên  lớn: “Vẫn là cô hiểu rõ”.
Dịch Tích: “Tại     với  nhà của , tình cảm của chúng    đến mức đó”.
Ôn Thiệu Nguyên: “Ừ?  mà  cũng khá thích cô”.
Dịch Tích: “Anh tránh ”.
Ôn Thiệu Nguyên khổ sở: “Vậy cô  ”.
“Anh là đại thiếu gia nhà họ Ôn,    thì  nhà sẽ  ép ”.
Ôn Thiệu Nguyên lắc đầu thở dài: “Nói cũng  sai, nhưng mà Dịch Tích, cô thật sự   khó xử c.h.ế.t ”.
**
Từ Nam Nho dừng xe  bãi đỗ xe của Dịch Thị  gọi cho Dịch Tích, buổi sáng Dịch Tích   với  là xe cô đem  bảo dưỡng  lấy về, bảo  tối nay  đường về nhà thì qua đón cô.
Điện thoại vang lên  lâu thì trợ lý của Dịch Tích bắt máy.
“Chào ngài, hiện giờ giám đốc đang họp, xin hỏi  việc gì cần chuyển lời ”.
Từ Nam Nho: “Không, cô bảo cô  họp xong gọi  là ”.
“Vâng”.
Từ Nam Nho cúp máy, vốn định   trong xe chờ, nhưng   lưng thì  đàn ông mặc vest đen cung kính  bên cạnh.
“Chào , Từ ”.
Từ Nam Nho ánh mắt bình thản: “Có chuyện ?”
“Dịch lão  cho mời”.
Tầm mắt Từ Nam Nho lướt qua  đàn ông  mặt   về phía   .
Không  từ khi nào, nơi đó  một chiếc xe ngừng , cửa sổ  xe hạ xuống một nửa,  mơ hồ  thấy gương mặt một ông lão  bên trong.
“Từ ?”
Từ Nam Nho  gật đầu, nhấc chân  tới.
Sau khi tan họp, Dịch Tích vội vã   phòng  việc lấy đồ,  ngờ lúc    thấy Ôn Thiệu Nguyên vẫn còn  đó: “Sao   ?”
Ôn Thiệu Nguyên: “Hôm nay rảnh rỗi, thuận tiện đợi cô ăn cơm”.
Dịch Tích  nhướng mày: “A...  hôm nay   chút việc”.
“Cô còn  việc gì ”.
Dịch Tích  đáp lời,  lúc trợ lý  từ ngoài , thuận tiện đưa di động cho cô: “Giám đốc,  nãy Từ   khi nào chị họp xong thì gọi  cho  ”.
Dịch Tích: “Bao lâu ?”
“Nửa tiếng ”.
Dịch Tích chau mày: “Sao   sớm”.
Trợ lý: “Vừa nãy chị  tiện…”
Ôn Thiệu Nguyên  lên : “Từ ? Chính là  bạn trai  của cô  ?”
Dịch Tích cũng  đáp lời, lập tức   khỏi văn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-91-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Ôn Thiệu Nguyên cùng theo cô xuống lầu: “Tên là gì, ai đó? Nói   ?”
Dịch Tích: “Tò mò g.i.ế.c c.h.ế.t mèo (*)”.
(*) nghĩa là tò mò hại c.h.ế.t .
“Không ,   nuôi mèo”.
Dịch Tích liếc  một cái, cũng lười  nhảm với ,    gọi điện cho Từ Nam Nho.
Gọi một lúc lâu mới bắt máy, Dịch Tích  khắp bốn phía: “Thầy đang ở ?”
Đầu dây bên  vang lên giọng  của Từ Nam Nho: “Đằng  em”.
Dịch Tích   từ công ty , ở phía  cô   là công ty .
Dịch Tích xoay , đúng thật là  thấy Từ Nam Nho, ngoại trừ   còn  ông nội cô.
Dịch Tích: “Ông nội?”
Dịch Quốc Đường  nhạt: “Thiệu Nguyên cũng ở đây ”.
Ôn Thiệu Nguyên  ông gật đầu: “Ông nội”. Chào hỏi xong,    sang Từ Nam Nho đang  cạnh Dịch Quốc Đường: “Ồ,    là…”
“Sao hai    cùng ”. Không đợi Ôn Thiệu Nguyên hỏi xong, Dịch Tích   lên phía  kéo Từ Nam Nho, “Ông nội,  hôm nay ông  đến công ty”.
Dịch Tích   mặt Từ Nam Nho, hành động   cho ai   cũng  cô đang bảo vệ  phía .
Dịch Quốc Đường ánh mắt  trầm xuống: “Tích Tích,  còn   về nhà”.
Dịch Tích  đầu , rõ ràng là   trả lời vấn đề : “Ông nội,   việc gì  thì chúng con  ”.
“Bây giờ lời ông nội  cũng lười ?”
Dịch Tích: “Nên  con sẽ ,  nên … Xin , ông nội, con   ”.
Dịch Quốc Đường: “Đứa nhóc , lớn như   mà vẫn bướng bỉnh như ”.
Dịch Tích: “Tạm biệt ông nội”.
Dịch Quốc Đường  sang Từ Nam Nho,    ông gật đầu.
Dịch Quốc Đường thở dài: “Đi thôi”.
Dịch Tích kéo Từ Nam Nho   khỏi công ty.
Ôn Thiệu Nguyên ngơ ngác  bóng dáng hai , nhàn nhạt : “Từ …… Thì  là Từ Nam Nho ”.
Dịch Quốc Đường: “Thiệu Nguyên, con và Dịch Tích…”
“Hôm nay chúng con  bàn qua”. Ôn Thiệu Nguyên xoay đầu  ông, bất lực  : “Ông nội, mặc dù con khá thích Dịch Tích, nhưng theo con thấy, dưa hái xanh sẽ  ngọt  ạ.”
**
Dịch Tích   ghế lái phụ,  đợi Từ Nam Nho mở lời thì vội : “Xảy  chuyện gì? Ông nội em  gì với ? Ông … Có  lời gì khó  ?”
Từ Nam Nho  dáng vẻ lo lắng của cô, nhàn nhạt : “Em cảm thấy thì lời  nào là khó ”.
Dịch Tích: “...”
Tất nhiên là cô sợ Dịch Quốc Đường lấy chuyện  thế của   , nhưng  cô  thể    mặt .
Từ Nam Nho dường như hiểu cô   gì, đưa tay xoa đầu cô, vẻ mặt tự nhiên: “Không  gì cả, em đừng nghĩ nhiều”.