Dịch Nhạc  dậy   mở cửa.
Sau khi Dịch Nhạc mở cửa  thấy một  phụ nữ  bên ngoài, cô   xinh , nhưng   nhợt nhạt.
“Cô là ai?”
“ tìm Dịch Vân Chiêu”.
“Anh ? Cô là ai?”
Người phụ nữ im lặng một chút: “Anh   đây ”.
“Có”. Dịch Nhạc chần chờ một lát,  đầu   về phòng khách , “Anh,   tìm ”.
Dịch Tích  ở  sô pha chơi trò chơi,   Dịch Nhạc    tìm Dịch Vân Chiêu cũng  ngẩng đầu lên.
Sau đó Dịch Nhạc trở ,  đó nữa, ngoài cửa đột nhiên  chút ồn ào.
Dịch Nhạc lo lắng: “Chuyện gì đây? Cãi  ?”
Dịch Tích lúc  cũng đặt điện thoại xuống: “Ai tới?”
“Lúc nãy   phụ nữ đến  là tìm ”.
“Người phụ nữ”, Dịch Tích nghĩ nghĩ, “Trình Viện?”
“A? Em  quen”.
Dịch Tích  chút suy nghĩ liền  dậy  về phía cửa, đúng lúc , cô  thấy Trình Viện đột nhiên  từ cửa , “Dịch Vân Chiêu,  dám  ! Anh dám   mặt  nhà   !”
Mỗi  Dịch Tích  thấy Trình Viện đều là lúc cô  , từ  đến nay cô  đều là dáng vẻ vô tư, cô  bao giờ nghĩ tới,  một ngày Trình Viện   thành như .
Lúc  cô cũng ngây ngẩn cả .
Tưởng Minh Lệ và dì Lâm  từ phòng bếp  cũng khiếp sợ.
Tưởng Minh Lệ: “Vân Chiêu,   ?”
Trình Viện ở phía  Dịch Vân Chiêu mang theo sắc mặt cực kỳ tệ,   trả lời Tưởng Minh Lệ,  lên kéo Trình Viện: “Chúng   ngoài ”.
“Anh sợ cái gì?” Trình Viện chỉ  Dịch Tích, “Sợ lời em    gia đình    là  cô   !”
Dịch Tích nhíu mày: “Trình Viện, xảy  chuyện gì?”
“Anh …”
“Trình Viện!” Dịch Vân Chiêu đen mặt ngắt lời cô, “Hai chúng  chia tay là chuyện của chúng , em hà tất liên lụy tới  khác!”
Trình Viện: “Liên lụy  khác… Rõ ràng chính là  liên lụy em! Hiện tại em  liên lụy đến cô ,  liền  nỡ?”
Dịch Vân Chiêu: “Em...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-97-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Dịch Tích  chút khiếp sợ, một mặt là vì hai  họ  mà  chia tay, mặt khác là vì phản ứng của Trình Viện. Trình Viện luôn luôn co  dãn , lúc chia tay sẽ   khả năng  chuyện như .
Trừ phi…
Cô thật sự yêu Dịch Vân Chiêu.
“Viện Viện, chuyện của chúng  chúng  tự    ”.
Trình Viện lau nước mắt,  quan tâm : “Tự , tâm tư của  chẳng lẽ  giấu kín mãi mãi , chuyện  thích Dịch Tích cứ  mà  dám đem  ngoài ánh sáng !”
Lời   , tất cả    mặt ở hiện trường đều trắng bệch.
Vẻ mặt Dịch Nhạc hoảng sợ: “Không cho phép cô ! Nói nhảm gì đó! Đây là  trai  và chị !”
Trình Viện mím môi: “Nói nhảm? Tại     nhảm! Cô hỏi thử    của cô ,     vì cảm thấy  giống với Dịch Tích mới chú ý đến , mới cùng  ở bên . Nếu như    thích Dịch Tích, vì  lúc   uống say  gọi tên cô , vì  vẫn luôn để hình của cô  trong ví tiền của !”
Dịch Tích giương mắt  Dịch Vân Chiêu,      im lặng. Mà  cũng  cô với cặp mắt đỏ ngầu.
“Trình Viện, cô đang  cái gì…” Dịch Tích gian nan .
“Dịch Tích, xem  cô cũng  , cô vẫn cảm thấy quan hệ của hai   tệ? Đó  lẽ chỉ là cô nghĩ mà thôi?”
Dịch Tích: “Không thể nào”.
“Sao   thể nào? Chính là   thích cô! Không  hai    quan hệ huyết thống ?” Trình Viện lạnh lẽo  Dịch Vân Chiêu, “Anh  , vì    dám  ".
Dịch Vân Chiêu nắm chặt bàn tay,  hít sâu một   , thanh âm khó nhọc thoát  khỏi cổ họng: “, thích cô  thì ,  thích cô  thì ".
Tưởng Minh Lệ lạnh lùng : “Dịch Vân Chiêu, con im miệng!”
Dịch Vân Chiêu rủ mắt: “Xin ”.
Câu xin   cũng   là  với ai,  đưa tay giữ chặt Trình Viện: “Vui , vui  thì đưa cô về”.
Trình Viện: “Dịch Vân Chiêu!!”
“Trình Viện, nhẫn nại của   hạn”.
“Anh!”
**
Cuối cùng thì Dịch Vân Chiêu vẫn đưa Trình Viện  khỏi, mà trong nhà còn  những   kịp phản ứng.
Ai cũng  ngờ rằng một ngày bình lặng như   xảy  chuyện .
Mà hoảng sợ hơn hết chính là Dịch Tích, cô   bây giờ trong lòng là mùi vị gì,  ghê tởm ? Không , cô và Dịch Vân Chiêu vốn dĩ   quan hệ gì, cũng  từng xem   là  trai. Vui sướng ? Vậy thì càng  , cô chán ghét Dịch Vân Chiêu cũng   là ngày một ngày hai. Tóm  là đến cuối cùng, còn sót  chỉ là khiếp sợ, cô vẫn luôn cho rằng Dịch Vân Chiêu chán ghét cô,   biến thành thích?
Mà sắc mặt của Tưởng Minh Lệ  trắng bệch, bà  sớm  dám  Dịch Tích.
Lúc Dịch Thành Hành trở về thì Dịch Vân Chiêu vẫn  trở về.