Trên bàn cơm, đồ ăn đều  chuẩn  xong xuôi, trong lòng dì Lâm   chuyện, nhưng chủ nhà  ai mở lời, tự nhiên bà cũng sẽ    lời thừa.
“Vân Chiêu ”.
“Đột, đột nhiên  việc,   ngoài một chuyến”. Tưởng Minh Lệ rủ mắt .
“Chuyện gì mà gấp như ,  ăn cơm  ”. Dịch Thành Hành  Dịch Nhạc, “Nhạc Nhạc, gọi điện thoại kêu  con về ăn cơm”.
“Dạ… Biết ”.
Lúc Dịch Nhạc  dậy cầm theo điện thoại kéo kéo Dịch Tích, Dịch Tích  cô,  đó thấp giọng , “Chị  theo em".
Dịch Nhạc kéo cô tới phòng cô, đây cũng là  đầu tiên cô  bước  phòng cô.
“Làm gì".
“Chị, chị sẽ  ba  , chuyện  thích chị…"
Dịch Tích: “Xem  cô  ngạc nhiên lắm,  nào, cô  ?"
Dịch Nhạc cắn môi: “Trước đó em luôn  hiểu vì  lúc   ở nước ngoài luôn chú ý chuyện của chị, cũng  hiểu vì     quan tâm chị như ,  đó thì em hiểu,   thích chị, bắt đầu từ lúc còn  nhỏ".
Sắc mặt Dịch Tích căng thẳng: “Sau đó thì ".
“Em, em  chị   lừa gạt  khác, em cũng  lúc nhỏ    một lúc đối với chị, đối với chị  ý đồ gây rối... Chuyện , là  em  sai. Dịch Tích, chị  thể... Có thể tha thứ cho   một ,   uống say ,   thật sự   bản    cái gì”.
“Tha thứ?” Dịch Tích  một cái, “Chuyện   qua lâu như , thật  thì  sớm nên quên .  nếu cô một hai  bắt  tha thứ,  thật sự   tha thứ như thế nào,   uống say, tạm thời  trách, nhưng  đó thì ,  đó lúc   tỉnh táo, vì   dám thừa nhận. Còn   cô, bà  là  đầu tiên trở về, lúc  bà  nhất định thấy  phòng  là cảnh tượng gì, nhưng bà   lựa chọn bao che cho đứa con là  . Dịch Nhạc,  thật thì, nếu là cô, cô sẽ cảm thấy cô nên thế nào”.
Mặt Dịch Nhạc trắng bệch: “Em ... Em  chị nhất định hận thấu xương  và , nhưng mà, nhưng mà em thật sự sợ nhà  sẽ sụp đổ, Dịch Tích, ba   thì sẽ thế nào, đến lúc đó nên  cái gì”.
“ sẽ  ”. Dịch Tích hờ hững , “Không  bởi vì  lựa chọn tha thứ, mà là  lười nhắc  chuyện , sự việc  qua lâu như , ba  lớn tuổi,  cũng  còn nhỏ,    dày vò như ”.
Ánh mắt Dịch Nhạc sáng lên, “Chị, chị sẽ   cho ba  việc hôm nay ”.
Dịch Tích lạnh lùng : “Nếu   ... Sau đó, ba và  cô sẽ cãi  một trận lớn,  đó nhắc  chuyện xưa, nghiêm trọng mà  thì sẽ ly hôn? Sau đó nữa thì  cô  đuổi khỏi nhà? Chuyện đến nước , đối với  thì  lợi ích gì”.
Ba cô thích Tưởng Minh Lệ đến mức nào thì cô    , tuổi lớn như  còn  trải qua việc  thì ông     xử lý.
Bình tĩnh mà xem xét, ngoại trừ việc Tưởng Minh Lệ nhiều năm  giữ kín chuyện  của con trai bà, trong cuộc sống thường ngày thì bà   hề đụng  cô, ngược  vẫn luôn sợ  cô  vui mà nhún nhường  việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-98-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Cô  còn nhỏ nữa,   đợt sóng  nếu nổi dậy thì sẽ kéo theo  ít .
Đêm nay, Dịch Vân Chiêu  trở về. Tưởng Minh Lệ lo lắng sốt ruột, nhưng ngoài mặt cũng  dám lộ  quá nhiều cảm xúc.
Dịch Tích ở nhà ăn xong bữa cơm  với Dịch Thành Hành liền  khỏi nhà, cô  lái xe, là   ngoài tiểu khu. Lúc đến cổng lớn, cô gọi điện thoại cho Từ Nam Nho.
Cô  ở ven đường chờ , nhưng  nghĩ tới  gặp Dịch Vân Chiêu . Lúc Dịch Vân Chiêu lái xe qua trông thấy  cô,  ngừng xe .
Dịch Tích và  đàn ông trong xe   một cái, đột nhiên   nên  cái gì.
“Cô  lái xe ”. Thoạt  sắc mặt   kém, nhưng lúc mở miệng  chuyện ngữ khí  coi như ôn hòa.
Dịch Tích: “Vừa  uống chút rượu,  lái xe”.
“Ừ, đợi ?”
“Ừ, đợi   đón ”.
Dịch Vân Chiêu cong môi, nụ     bằng  . Đầu mày Dịch Tích  nhíu : “Trình Viện ? Anh  gì cô  ”.
“Náo loạn một hồi... Đưa cô  về nhà”.
Dịch Tích “ừm” một tiếng.
“Dịch Tích”.
“Ừm?”
“Lời cô  , cô tin ”.
Dịch Tích nghiêng đầu né tránh, trầm mặc một lát : “Không tin”.
Dịch Vân Chiêu dường như  khẽ: “  cô sẽ  tin,   cả,  nhất là như …”
Dịch Tích: “Anh  về , ba luôn hỏi  vì  còn  về”.
Dịch Vân Chiêu  chậm chạp,  cúi đầu, bàn tay  vô lăng  siết chặt: “Dịch Tích, cô  nhớ  đầu tiên chúng  gặp  , lúc đó cô trừng mắt với , giả vờ như bản   hung dữ.  nghĩ, lúc đó chắc là cô  ghét , nhưng mà…  mà cô tin , cảm giác  đầu tiên   thấy cô  là, tính tình cô dường như  tệ, nhưng  thì… Rất đáng yêu”.