Dịch Tích  ngẩn .
“Lúc đó cô là ghét  thật, chỗ nào cũng gây phiền phức cho , còn luôn  chuyện  đổ  cho , lúc nhỏ đúng là cô  hư. Có một  thời gian  đúng là ghét cô,  ghét dáng vẻ cao cao tại thượng của cô, ghét cô lúc  sinh     thứ, ghét lúc cô   như   ngoài...    chán ghét cô,    nhịn  chú ý cô,  sẽ nghĩ, rốt cuộc nên  thế nào mới  thể  cô  ghét  nữa”.
Sự thật kỳ lạ  chấn động  che đậy giờ đây dần hé mở, Dịch Tích dùng sức đè nén nó, thật lâu  mới nghẹn  một câu: “Đều  qua ”.
“, đều  qua ”. Dịch Vân Chiêu  phía , “Nếu   Trình Viện hôm nay náo loạn, những lời   vĩnh viễn   .  mà tuy   , cô cũng chỉ  như   thấy , dù … Cũng  qua”.
Dịch Vân Chiêu: “Còn , sự việc  , thực xin ”.
Dịch Tích: “…”
“… Quá yếu đuối,” Dịch Vân Chiêu thấp giọng , nhưng  lên càng giống , “Khi đó, thật sợ hãi   khác   chân tướng, sợ một  nữa trải qua những ngày tháng khổ sở, sợ rời  ngôi nhà , sợ…”
Sợ sẽ  còn  gặp  em.
“Dịch Tích, thật sự xin ”.
Gió đêm hiu quạnh, Dịch Tích  ở ven đường,   đàn ông sắc mặt ảm đạm trong xe.
Lúc Dịch Vân Chiêu  xin , nội tâm cô đối với sự kiện   hề d.a.o động, cô    nhiều thứ   đàn ông  cô đều hiểu sai , nhưng giờ phút , cô cũng    truy cứu nữa.
“Dịch Tích”.
Lại  một chiếc xe chạy đến, Dịch Tích  đầu  , thấy Từ Nam Nho từ  ghế lái chính  xuống hướng về phía cô. Lòng cô thả lỏng, cảm giác cả đêm phiền muộn chợt  giải thoát.
“Anh đến ”.
Từ Nam Nho  lên ,   thoáng qua Dịch Vân Chiêu bên trong xe, khẽ gật đầu.
“  ”. Dịch Tích .
Dịch Vân Chiêu gật đầu.
Dịch Tích kéo tay Từ Nam Nho, xoay   về xe .
Từ kính chiếu hậu, Dịch Vân Chiêu thấy hai  sóng vai  rời .
Lúc Dịch Tích kéo cánh tay Từ Nam Nho, tất cả khí thế bức  đều biến mất, đổi thành nũng nịu, là dáng vẻ cần  của một  phụ nữ đang yêu.
Dịch Vân Chiêu thu  ánh mắt, chậm rãi úp mặt  vô lăng, n.g.ự.c đau đớn như  kim đâm.
Trình Viện  đúng, cả đời ,  cũng  thể  chữ “yêu” với cô. Anh   tư cách, càng    phận để yêu cô.
Mà tình yêu  bắt đầu từ khi nào,  cũng  , chỉ là từ nhỏ  dễ dàng  cô hấp dẫn, thậm chí ở tuổi niên thiếu,  khi lén lút xem loại phim  cùng đám bạn,  ban đêm mơ thấy  là cô.
Có  bao nhiêu bẩn thỉu, nhưng     thể khống chế .
Đã nhiều năm như , yêu đương  thành,  một  nào bản   thể nghiêm túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-99-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Mà Trình Viện… Tóm  là  sai. Trình Viện   cô , nhưng   vô thức cảm thấy Trình Viện là cô . Liều mạng đối  với Trình Viện, hữu cầu tất ứng, đem ôn nhu của nhiều năm như  đều dành cho một  cô, nhưng cuối cùng… Đều là giả dối.
Anh im lặng yêu Dịch Tích mười mấy năm,  lẽ, nên   vẽ xuống một dấu chấm hết .
**
Trên đường về nhà, so với ngày thường thì Dịch Tích trầm mặc nhiều hơn, Từ Nam Nho phát hiện lúc bản   chuyện với cô thì cô vẫn thất thần.
Sau khi về đến nhà, cô  dép xong im lặng bước  trong,   vài bước,   Từ Nam Nho kéo .
“Dịch Tích”.
“A?”
Dịch Tích cúi đầu, cho nên liếc một cái liền thấy Từ Nam Nho  chân  giẫm lên sàn nhà, cô kỳ quái ngẩng đầu lên: “Sao   mang dép”.
Từ Nam Nho: “Em mang của ”.
Từ khi Dịch Tích ở  đây, Từ Nam Nho  mua cho cô đôi dép nữ, trong nhà     tới thăm, cho nên ngay cửa   chỉ bày hai đôi dép một xám một hồng.
Dịch Tích  cúi đầu, quả nhiên là mang nhầm .
“A... Em   đổi ”.
Từ Nam Nho  buông tay, Dịch Tích  nhíu mày: “Làm  ?”
“Em   ?”
“Em?”
“Em vẫn luôn thất thần, nghĩ gì ”.
“Nghĩ đến Dịch Vân Chiêu”. Dịch Tích buột miệng thốt .
Tay Từ Nam Nho bóp một cái: “Nghĩ đến    gì?”
Dịch Tích trầm tư một lát: “Anh  và Trình Viện chia tay”.
Từ Nam Nho: “Ừ, hai  bọn họ ở bên ”.
Dịch Tích: “Tin tức của  quá lạc hậu”.
Từ Nam Nho  một chút: “Sau đó thì ”.
Dịch Tích bĩu môi, đem sự việc hôm nay xảy   sơ với Từ Nam Nho.
Sau khi  xong, hai     sô pha.
Dịch Tích tùy ý đùa giỡn ngón tay , rầu rĩ : “Em cho rằng hai  chúng em đều ghét đối phương, nhưng hiện tại     với em rằng thật     hề ghét em, em… Nói như thế nào nhỉ, đột nhiên cảm thấy  chút kỳ quái”.