Trên đường về nhà,  trong xe taxi,  cố gắng nén  tiếng nức nở.
 
Từ Yến Khanh gọi điện cho ,  tắt máy.
 
 vội vã thu dọn đồ đạc và  sân bay.
 
Trước khi rời ,  mang theo một  giấy tờ quan trọng.
 
Vì   quyết định sẽ ly hôn.
 
Khi Đào Nhược gặp  ở sân bay, nét mặt cô   phần phức tạp.
 
 mặc đồng phục tình nguyện viên, ôm một thùng nước khoáng,  lượt đưa cho các thành viên trong đoàn chuẩn  lên máy bay.
 
Đào Nhược, với sự trẻ trung và kiêu căng  hề che giấu, vẫy tay về phía , đầy tự mãn: “Lại đây,  khát nước.”
 
 phớt lờ cô , bước thẳng đến chỗ thầy Trạch: “Thầy uống nước ạ.”
 
Đào Nhược tỏ  khó chịu, giận dữ : “Cô điếc ,   mà cô   thấy ? Cô đang mang trái tim của chị  mà cứ như đó là điều hiển nhiên .”
 
 lạnh lùng đáp trả: “Cô hiến một quả thận ,  sẽ quỳ xuống cảm ơn.”
 
 vốn    dễ nổi nóng.    khuôn mặt đó,   thể kiềm chế . Có lẽ  sắp phát điên , vì mỗi  thấy Đào Nhược,  đều  đ.á.n.h cô .
 
Đào Nhược giả vờ ấm ức: “Cô đối xử với  nhà của  hiến tạng như  đấy ?”
 
Câu   khiến những  xung quanh bắt đầu bàn tán về , thậm chí   còn giơ điện thoại lên chụp hình.
 
Thầy Trạch cau mày: “Được ,  uống nước thì tự lấy , đừng  ầm lên.”
 
Đã lâu lắm    ai    giúp ,  cúi đầu  xuống bên cạnh, mắt  đỏ.
 
“Thầy Trạch, xin  thầy, em   thầy phiền lòng.”
 
Thầy thở dài: “Gọi em đến đây   để em chịu thiệt thòi.”
 
Đào Nhược hừ lạnh,   bấm điện thoại một cách bực tức.
 
Loa thông báo bắt đầu vang lên,    lượt lên máy bay.
 
Sau hơn hai mươi giờ bay dài đằng đẵng, chúng   đến châu Âu. Vừa hạ cánh,  thấy  vài cuộc gọi nhỡ  điện thoại, tất cả đều từ Từ Yến Khanh.
 
   trả lời, nhưng   gọi cho Đào Nhược. Cô  trả lời vài câu ngắn gọn  hả hê đưa điện thoại cho .
 
Giọng của Từ Yến Khanh lạnh như băng, vang lên rõ ràng qua loa điện thoại: “A Huyền, tại  em  tự ý quyết định?”
 
Nghe giọng  rõ ràng là đang  giận. Lần cuối cùng  tức giận như thế là khi   về việc ly hôn.
 
Trong lòng  dâng lên bao uất ức, giọng khô khốc trách móc: “Anh tự ý đưa suất của em cho Đào Nhược,  cũng   hỏi ý kiến em.”
 
Đào Nhược bật  khinh bỉ, như thể đang  nhạo sự     phận của .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/the-than-bach-nguyet-quang/chuong-4-the-than-bach-nguyet-quang.html.]
Đầu dây bên  là một  im lặng dài.
 
Im lặng đến mức khiến  cảm thấy bất an.
 
 tưởng rằng Từ Yến Khanh sẽ hét lên với .  ,  chẳng  gì cả, chỉ im lặng và dập máy.
 
Tiếng bíp bíp báo hiệu cuộc gọi kết thúc khiến  rối loạn  kế hoạch.
 
Không  lời xin ,   lời giải thích, thậm chí   cả sự trách móc. Tất cả cơn giận của  dường như  dồn nén  tiếng bíp cuối cùng, để  tự hoài nghi liệu    sai điều gì  .
 
   nhanh chóng nhận , ,   thế.
 
  sai.
 
Chỉ là sự kiểm soát của Từ Yến Khanh suốt những năm qua  khiến  nghĩ rằng  luôn sai.
 
 lau khô nước mắt, ném chiếc điện thoại  lòng Đào Nhược.
 
Cô  bất ngờ kêu lên đau đớn.
 
8.
 
Hôm ,  ngày chúng  chuẩn  lên đường tới Vienna,   thấy Từ Yến Khanh   cửa khách sạn. Lúc đó,  và Đào Nhược  bước  khỏi thang máy.
 
Vừa  thấy Từ Yến Khanh, đôi mắt Đào Nhược sáng rực lên, cô  nhanh chóng chạy đến: “Anh rể!”
 
Cho đến tận bây giờ,  khi Đào An Nhiên  qua đời một thời gian dài, Đào Nhược vẫn cố chấp gọi  là “ rể”. Còn Từ Yến Khanh thì  bao giờ sửa sai cho cô .
 
Ánh mắt lạnh lùng của  ngay lập tức tan chảy, trở nên dịu dàng: “Anh  chuyện cần  với chị Giang Huyền, lát nữa  đưa em  ăn.”
 
Đào Nhược  nũng: “Vâng.”
 
Cô  ném về phía  một cái  đắc thắng,  hiểu ngay, chính cô   báo tin cho .
 
Từ Yến Khanh nghiêm túc : “A Huyền, chúng   chuyện một chút.”
 
Trong góc khuất của sảnh khách sạn, tiếng  của  trở nên sắc bén.
 
“  nghĩ    gì sai.”
 
“Anh   mắng !”
 
Vì quá xúc động,    kiềm chế , nước mắt bắt đầu ứa .
 
Từ Yến Khanh  đối diện, đôi mắt đen sâu thẳm   chăm chú. Có một khoảnh khắc,  thực sự nghi ngờ   bóp cổ .  cảm giác  nhanh chóng biến mất,   trở về với dáng vẻ bình thản và lịch lãm thường ngày.
 
Anh  với giọng điềm tĩnh: “Em  sai, là  sai.”
 
“Tại ?”
 
“Anh sai ở chỗ   chặn hết  đường  của em.” Anh uống một ngụm  nóng, giọng  chậm rãi, “Lần  em   gì thì cứ , nhưng sẽ    .”