14.
Lời tuyên chiến vừa buông ra, tôi bắt đầu gặp vận đen.
Ban đầu chỉ là vài chuyện lặt vặt. Ly nước đổ, cầu thang trơn, đèn trong phòng bỗng dưng chập chờn. Tôi không để tâm.
Cho đến một lần tôi suýt bị xe tông gãy chân, nếu không nhờ Thẩm Giác kịp kéo tôi lại, có khi tôi đã đi chầu diêm vương luôn rồi.
Tai nạn khiến mẹ khóc đỏ cả mắt, bàn tay run lên khi nắm lấy tay tôi.
Tôi bắt đầu cảnh giác hơn.
Cho đến ngày tiệc sinh nhật, chuyện lại xảy ra.
Đây là lần đầu tiên tôi có sinh nhật kể từ khi trở về. Cũng là tiệc chào đón thiên kim thật nhà họ Thẩm. Giới thượng lưu lần lượt gửi quà, lời chúc và những câu chuyện cũ được gợi lại như chưa từng có khoảng trống những năm qua.
Phía Vân Thiềm lại lạnh lẽo thấy rõ. Dù có cố gắng bao nhiêu, con nuôi cũng không thể sánh với con ruột, hơn nữa cô ta cũng chỉ là bản sao của tôi.
“Chị, em kính chị một ly.” Vân Thiềm cười ngọt ngào, ánh mắt đầy ẩn ý. Tôi không nhận ly rượu cô ta đưa, chỉ lấy một ly từ khay của phục vụ.
“Vậy em cũng uống giống chị nha.” Giọng cô ta vẫn mềm mại, nhưng trong mắt đã có sát khí.
Tôi khẽ nhướng mày. Được thôi, muốn diễn đến vậy, tôi cũng không ngại diễn cùng cô.
Chúng tôi cùng nâng ly. Mọi người nhìn vào chỉ thấy hai chị em hòa thuận, nhưng chỉ có tôi và cô ta biết, đây là một cuộc chiến ngầm.
Không ngoài dự đoán.
Một tiếng hét chói tai vang lên, Vân Thiềm mặt đỏ bừng, tóc rối tung, váy xộc xệch, lảo đảo lao ra từ phòng Thẩm Giác.
Tôi siết chặt tay, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Một nhân viên phục vụ đi ngang khẽ nhét vào tay tôi một vật. Tôi mở ra, cuối cùng trong lòng trở nên bình yên lặng sóng.
15.
“Chị! Sao chị lại bỏ thuốc vào rượu của em?!”
Vân Thiềm gào lên rồi ngất ngay sau đó. Bác sĩ được gọi đến gấp. Khách khứa xôn xao. Một số người lặng lẽ rút lui.
Tôi đứng thẳng, giọng lạnh tanh:
“Mọi người không cần vội. Tôi cũng rất tò mò về chuyện bỏ thuốc. Đúng sai cũng không thể chỉ dựa vào một câu nói suông. Huống chi chuyện này Thẩm Ngọc Khê tôi không làm, ai cũng đừng hòng hắt cái thứ nước bẩn này vào tôi.”
Không gian im bặt.
Không lâu sau, Vân Thiềm tỉnh lại. Vừa mở mắt thấy tôi, cô ta lập tức co rút người lại, nước mắt dàn dụa:
“Anh Tri Hành chia tay em rồi, vậy mà chị vẫn không chịu buông tha cho em sao?”
“Chị ghét em, coi em là kẻ thay thế, em biết. Nhưng em luôn xem chị là người thân...”
“Cả A Giác nữa. Chị sợ cậu ấy sẽ giành quyền thừa kế nên mới muốn hãm hại cả em lẫn cậu ấy sao? Dù em có là con nuôi đi nữa, nhưng chuyện l.o.ạ.n l.u.â.n giữa chị em vẫn là nỗi ô nhục tày trời đấy.”
Từng câu đều là d.a.o găm, không chỉ muốn bôi nhọ tôi, mà còn muốn đập vỡ mối quan hệ gia đình.
16.
“Không ngờ Thẩm Ngọc Khê lại là người như thế…”
“Ai biết được? Mấy năm mất tích, chắc cũng không sạch sẽ gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/the-than-cuoi-cung-cung-chi-la-the-than-ma-thoi/chuong-5.html.]
“Đột nhiên thấy cô Vân kia đúng là đáng thương thật…”
Quả nhiên, chỉ cần nhắc đến quyền thừa kế, ai cũng sẽ d.a.o động.
Lúc này, Tạ Tri Hành bước ra chắn trước mặt tôi:
“Chuyện này không liên quan đến Thiềm Thiềm, là lỗi của anh... là anh sau khi từng nhầm lẫn giữa hai người.”
Anh ta thích làm anh hùng rơm à? Hay là theo thói quen muốn che chở cho cô ta vậy nhỉ?
Tôi bật cười, nhìn anh ta:
“Anh có vấn đề à? Diễn đủ chưa?”
“Mẹ... con sợ quá…”
Vân Thiềm run rẩy ngước nhìn về phía sau tôi.
Tôi quay đầu nhìn, là mẹ.
Tôi chưa kịp lên tiếng thì bà đã ngắt lời, đây là lần đầu tiên trong đời mẹ làm vậy với tôi:
“Đủ rồi. Đừng gây chuyện nữa.”
Tôi sững người.
Vì tôi biết, người mẹ nói không phải là cô ta, mà là tôi.
Tôi nhìn bà. Đôi tay bà khẽ run.
17.
【Thấy chưa? Tôi nói rồi, cô không thắng được nữ chính đâu.】
【Chỉ cần cô biến mất, họ sẽ day dứt đến suốt đời. Đó mới là hình phạt xứng đáng.】
“Câm miệng.” Tôi gắt lên trong lòng.
Tôi đã quá mệt mỏi với những giọng nói dụ dỗ như thế này.
Tôi nhìn thẳng vào Vân Thiềm:
“Cô nói tôi làm gì?”
“Chị bỏ thuốc! Ly của em bị đổi, ly của A Giác cũng có thuốc! Chị hận em đến mức muốn hại cả em trai ruột của mình sao!”
Giọng cô ta run rẩy, nhưng ánh mắt thì đầy thách thức. Cô ta nghĩ mình đã thắng.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ cửa:
“Rất cảm ơn chị đã bênh vực tôi. Nhưng có ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không?”
Mọi người quay đầu.
Thẩm Giác bước vào. Quần áo chỉnh tề, vẻ mặt thản nhiên, trên tay cầm một hộp quà.
Hoàn toàn không có dấu hiệu của người vừa “bị hại”.
Nếu cậu ấy không ở trong phòng, vậy Vân Thiềm đã diễn với ai?