"Phong ngươi Quận chúa chỉ là biện pháp tạm thời.
Người họ Hạ các ngươi xứng tiếp tục hưởng vinh hoa.
Sau căn phòng chính là ngục giam của ngươi.
Còn ăn uống… thì ăn như đám tạp dịch thấp kém nhất trong cung ."
Ta sờ bụng, thở dài:
Chậc, vốn cũng là tạp dịch thấp kém nhất đó thôi… sắp đói nữa .
hôm , một tiểu thái giám giọng the thé mang cơm tới, mở hộp , bên trong một cái bánh bột mạch xám nguyên vẹn và một đĩa rau xào lấp ló… mỡ heo!
Tên tiểu thái giám tên Vượng Tài, nhỏ thật sự, chỉ tầm mười một mười hai tuổi, thấp bé xíu xiu.
Nó đặt hộp cơm mặt cái “rầm”, lèm bèm:
"Hừ! Dù ngươi từng là phượng t.ử long tôn gì nữa, giờ cũng ăn như chúng !
Cũng may bệ hạ của chúng nhân từ, cha ngươi hại c.h.ế.t cả nhà , thế mà vẫn cho ngươi ăn cơm..."
Vượng Tài kịp hết câu, trợn tròn mắt—vì ăn hết sạch chỉ trong ba miếng.
Tiêu Hạc đúng là hào phóng thật đấy, đến cơm của tạp dịch cũng mỡ!
Ăn xong, mới đứa nhỏ đang ngẩn , ợ hỏi:
"Ngươi gì? Cha hại c.h.ế.t cả nhà bệ hạ?"
Nó như thấy quỷ:
"Không ai cũng bảo công chúa ăn cải trắng cũng nấu bằng nước hầm gà ?
Ngươi ăn hết bánh bột xám á?"
Ta híp mắt:
"Nói ngươi một bí mật…
Ta công chúa , chỉ là một cung nữ nhỏ thôi. Mau mật báo ~"
Nó trợn mắt lườm :
"Thảo nào ăn ngon thế. Tưởng lừa chắc?
Ca ca Trần , ngươi đang giả cung nữ để trốn!
Đừng mơ! Cha ngươi hại c.h.ế.t cả nhà bệ hạ, bệ hạ tuyệt đối sẽ tha cho ngươi!"
Xem , Vượng Tài từng giống —ít ai chịu trò chuyện, nên là dừng .
May mà cũng thế.
Vậy là một câu , nó ba câu, cuối cùng hiểu tiêu đời đến mức nào .
Thì giữa Tiêu Hạc và hoàng thất nước Đại Yến mối thù diệt môn thể hóa giải.
Sau khi kể chuyện xong, Vượng Tài ngẩng đầu:
"Không ngờ công chúa ngươi dễ gần như .
Chờ đấy, tối nay sẽ mang cơm tiếp."
Trời ơi! Gặp !
Tối hôm đó, mang đến cháo gạo lứt với trứng vịt muối.
Ta ăn chảy nước miếng, giơ ngón tay cái:
"Ngươi thật nghĩa khí, đây là ngươi bỏ tiền túi mua đúng ?"
Trong cung, nếu thái giám cung nữ tiền, thể lén lút mua đồ từ Ngự thiện phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/the-than-lam-cong-chua-tuan-quoc-ta-song-sot-giua-hau-cung-tan-trieu/2.html.]
Vượng Tài tức đỏ mặt:
"Ta mới bỏ tiền cho dư nghiệt tiền triều ăn !
Đây chính là cơm tạp dịch thấp nhất đó!
Bệ hạ lệnh ba tháng đầu cung ăn , để vỗ béo !
Bệ hạ chúng như cái bọn chừa đường sống cho của Đại Yến!"
Ta cúi đầu, lặng thầm nghĩ… đáng tiếc, lúc nô tỳ, đầu loại chủ t.ử .
Không thịt của khác béo , chứ ăn một tháng… còn gầy đến dọa nữa.
Còn Tiêu Hạc, đến lúc rảnh rỗi gặp , gầy tong teo như con chồn vàng.
Ta nổi nữa, đưa cái bánh đang ăn dở cho :
"Ăn ? Ngon lắm đó."
Hắn như thể điên, hồi lâu mới :
"Vượng Tài bảo ngươi ăn cơm tạp dịch mà ăn ngon.
Ta tin, giờ thì rõ. Vì phủ nhận phận, Vĩnh Ninh công chúa, ngươi đúng là cố gắng."
Mấy ngày qua, Vượng Tài thấy sống chẳng dáng công chúa, nên từng với Trần Lương (thuộc hạ của Tiêu Hạc) rằng thể công chúa.
Trần Lương gọi đám cung nhân cũ trong cung đến nhận mặt, ai cũng gọi là Vĩnh Ninh công chúa.
Ta còn khai địa chỉ quê nhà cho xác minh.
Hắn : “Quả thật thôn Khê Thủy, nhưng… cha nào như cả.”
Ta hoàng hậu gì, cũng chẳng rõ họ bôi thứ t.h.u.ố.c gì lên tay , nhưng chỉ ba ngày, bàn tay đầy vết chai và vết thương của trở nên trắng mịn như từng động nước lạnh.
Không thể cãi lý, đành ngẩng đầu ngây:
" , cố gắng sống. Sống thì sai ?"
Tiêu Hạc ánh mắt tối , nhưng cũng khẽ :
"Không sai. nếu sống, ngươi ích với trẫm."
Tiêu Hạc cho đưa khỏi căn phòng giam lỏng . Thật , chỗ đó cũng tệ, so với kho tạp dịch trong Tân Giả Khố – nơi thể ngóc đầu lên – thì còn khá hơn nhiều.
Ra ngoài mới , vì gầy đến thế.
Trời còn sáng, bóng trăng còn treo lơ lửng, dậy xử lý tấu chương. Tấu từ sáng phê đến tối, đến khi mặt trăng lên cao, vẫn còn đang phê. Tấu chương , đúng là dài hơn cả mạng .
Hắn lên triều, thể theo, nhưng Vượng Tài thích kể chuyện, diễn tả việc mấy vị đại thần càn khiến Tiêu Hạc nổi giận, c.h.é.m đến mức tay chân múa may, mặt mũi đỏ gay.
Mà Tiêu Hạc chém, là c.h.é.m thật, chợ bán rau ba ngày nhuộm đỏ đất một .
Vượng Tài thấy họ đáng chém, nghiến răng nghiến lợi :
"Lũ sâu mọt đó, bệ hạ cho cơ hội, chúng còn tham. Nếu nhờ bọn tham quan, cần thái giám, cũng đến mức cha sống c.h.ế.t ."
Cuối câu, giọng nó run rẩy, như .
Thái giám trong cung, ai ai cũng xuất khổ cực. Có khi trèo cao thì quên hết, cả đời chẳng thể nào quên.
Vượng Tài là kẻ quên .
Ngày Tiêu Hạc công phá hoàng thành, nó cầm đao, tay run lẩy bẩy, đ.â.m xuyên kẻ từng ngược đãi – đại thái giám phụ trách nơi nó ở.
Trần Lương thấy thế, khen nó gan, để nó theo hầu bên Tiêu Hạc.