THẾ THÂN LÀM CÔNG CHÚA TUẪN QUỐC, TA SỐNG SÓT GIỮA HẬU CUNG TÂN TRIỀU - 3

Cập nhật lúc: 2025-12-16 06:35:21
Lượt xem: 125

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta cũng thấy nó gan, nên dù nó châm chọc mỉa mai , cũng chẳng giận. Dù là Dư Xuân Chi, lời nó mắng chẳng .

 

Tiêu Hạc để theo bên , chỉ trừ lúc lên triều và lúc ngủ là cho theo.

 

Hắn còn nâng khẩu phần ăn của lên, ba bữa đều ăn cùng .

 

Thịt kho tàu ngọt mềm, cơm trắng dẻo thơm, canh gà nóng hổi, chỉ là món cải trắng ninh gà như lời Vượng Tài kể.

 

Vượng Tài mắt sáng rỡ ngưỡng mộ bảo:

 

"Bệ hạ ăn mấy món cầu kỳ . Ngài là lao dân thương tài. Ăn cơm thì thiết thực là chính."

 

Ta nhét đầy miệng cơm, gật đầu “cộc cộc” đồng tình.

 

Cho đến một hôm, ăn no quá, đầu óc như cơm lấp kín, thấy Tiêu Hạc mới ăn vài miếng vùi đầu tấu chương, chẳng hiểu múc một muỗng cơm, đưa miệng :

 

"Ăn thêm chút , gầy thế , cha ngài thấy chắc sẽ đau lòng."

 

Trong chớp mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y , ánh mắt lạnh băng:

 

"Ngươi cũng xứng nhắc đến cha ? Nhà còn ai, mà nhà ngươi cũng chẳng còn. Muốn đóng đinh lên tim , Xuân Chi, ngươi còn non lắm."

 

Theo lý, nên sợ. Khi cung, bà v.ú dạy rằng sợ. từng ngày, lòng chẳng hề dấy lên nỗi sợ như khi đối diện với vị hoàng hậu .

 

Tính bướng nổi lên, đưa muỗng cơm tới:

 

"Vậy thì càng nên ăn. Người đất thể trèo lên mà đút cho ngài, ngài ăn, họ sẽ lo lắng đó."

 

"Thình thịch thình thịch", trong điện quỳ cả xuống, tổng quản thái giám bên Tiêu Hạc – công công Lưu – kinh hãi hô lên:

 

"To gan! Người ! Mau lôi nàng ngoài!"

 

Tiêu Hạc nuốt muỗng cơm , khẽ, ánh mắt sâu xa:

 

"Biết vì trẫm để ngươi ở bên cạnh ? Chính là để ngươi rõ, trẫm hoàng đế giỏi gấp ngàn cái nước Đại Yến của các ngươi.

Trẫm chính miệng công chúa các ngươi : Đại Yến… diệt quốc đáng lắm."

 

Ánh mắt rực sáng, gật đầu, múc thêm một muỗng cơm:

 

"Được thôi, Đại Yến diệt đáng lắm. Nào, ăn thêm một miếng nữa."

 

Từ hôm đó trở , trong điện Cần Chính như kẻ điên.

 

Vượng Tài hỏi:

 

"Sao ngươi ?"

 

Ta gãi đầu:

 

"Hắn là . Mà thì nên sống lâu trăm tuổi. Cứ nhịn ăn việc như thế, sợ c.h.ế.t mất."

 

Khi xưa, lúc đói nhất, giặt đồ từ trời rơi xuống, đ.á.n.h ngã những kẻ bớt xén khẩu phần của chúng , để thể ăn no mà giặt tiếp.

 

Tiêu Hạc chính là đó.

 

Sau khi ngoài, từng đến Tân Giả Khố thăm. Nơi vẫn còn nhiều tiểu cô nương giặt đồ, nhưng các nàng giờ ăn no, lĩnh đủ lương hàng tháng, còn thể cửa cung gặp một mỗi tháng.

 

Nếu là giặt đồ cho Tiêu Hạc, nguyện ý giặt cả đời.

 

Vượng Tài đầy phức tạp:

 

"Ngươi giống bọn vương bát đản triều .

Ngươi là một công chúa … Sau sẽ mắng ngươi nữa."

 

Không chỉ Vượng Tài đổi cách với , mà cả Tiêu Hạc cũng đổi.

 

Hắn bắt theo sát nữa, còn ban cho một tòa cung viện, chỉ định cung nữ hầu hạ. Công công Lưu hỏi thế nào, nghĩ một lát :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/the-than-lam-cong-chua-tuan-quoc-ta-song-sot-giua-hau-cung-tan-trieu/3.html.]

 

"Cho những gầy nhất trong cung."

 

Một hàng dài cung nữ nhỏ tuổi bậc thềm, hai gầy nhất tên Thanh Hòa và Đào Hoa. Nhất là Thanh Hòa, giống ngày đến kỳ lạ, cả vết chai và nứt nẻ do giặt đồ cũng tương đồng.

 

Ta chỉ hai đó:

 

"Cho hai thị nữ cận."

 

Một điện cần nhiều cung nữ, còn cũng ở .

Cung Ngũ Cốc Hiên của nhiều thứ, chỉ cơm là thiếu.

 

Ta mỗi ngày đều lĩnh đủ suất phần của Quận chúa. Những phần , dù ba miệng cũng ăn hết, liền chia cho các nàng bồi bổ.

 

Người lâu ngày ăn thịt, ăn dễ nôn. Thanh Hòa là nôn dữ nhất, nhưng các nàng đều cố nuốt , để uổng phí.

 

Đào Hoa hì hì:

 

"Thịt ngon thế , nôn thành thức ăn thừa thì tiếc quá. Dù tào tháo rượt, cũng để nó qua bụng ."

 

Cái giọng , y như ngày đầu theo Tiêu Hạc ăn cơm mà cố nôn.

 

Cứ thế, ăn ăn nôn nôn, đến ngày các nàng nôn nữa, Ngũ Cốc Hiên còn ai gầy như cây sậy.

 

Nhìn từng hình đầy đặn cân đối, lòng sung sướng vô cùng, như thể nuôi bản năm xưa.

 

Điều khiến càng vui hơn là: ích với Tiêu Hạc.

 

Có lẽ sợ nhét cơm miệng , nên khi ăn cùng, luôn ăn sạch cả bát.

 

Vượng Tài năn nỉ mỗi ngày đến ăn ít nhất một bữa với .

 

Ta liền chạy lon ton , vì cảm giác nuôi thật sự còn mãn nguyện hơn cả nuôi đám cung nữ .

 

Khi bớt gầy, còn giống chồn vàng nữa, đôi lúc sẽ chuyện với :

 

"Ăn một miếng thịt thôi, ngươi vui đến thế ?"

 

Ta tranh thủ gắp cho thêm miếng nữa:

 

"Vì còn miệng để ăn thịt mà."

 

Những từng cùng giặt đồ, hôm bắt , tất cả đều g.i.ế.c, chỉ vì họ là hiểu rõ nhất.

 

Người tổng quản từng ngược đãi c.h.ế.t , đương nhiên vui. c.h.ế.t nhiều hơn, là những kẻ giống ức hiếp.

 

Nghĩ đến các nàng, gắp một miếng thịt thật lớn:

 

"Có thịt ăn – , rau cũng – chỉ cần no bụng, thấy ánh mặt trời, là vui ."

 

Tiêu Hạc kỳ lạ, hỏi:

 

"Trên đời, điều quan trọng nhất là sống sót ?

phụ lòng cha , phụ lòng trời đất?"

 

Ta mỉa mai lúc sợ c.h.ế.t chịu thắt cổ.

Ta Vĩnh Ninh công chúa, nên chẳng sợ chê .

 

 

 

 

 

Loading...