THẾ THÂN LÀM CÔNG CHÚA TUẪN QUỐC, TA SỐNG SÓT GIỮA HẬU CUNG TÂN TRIỀU - 4

Cập nhật lúc: 2025-12-16 06:35:42
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

nhớ đến Tiểu công chúa Vĩnh Hinh, nàng lên tiếng:

 

"Nước mất… chẳng lẽ là của công chúa ?

Nếu , tại chúng tuẫn quốc?

Tự nguyện thì gọi là khí tiết. công chúa nhỏ mới sáu tuổi thôi!

Con bé chẳng hiểu gì cả. Cha nó mới là phụ lòng nó. Làm cha , mà chẳng nghĩ cách sống sót để bảo vệ con?"

 

Tiên hoàng hậu độc ác, giữ khí tiết mà vẫn giữ con, nên kéo theo bao vô tội c.h.ế.t cùng. Mà mẫu của Vĩnh Hinh cũng ác, con gái mới sáu tuổi, thậm chí còn thử trốn một .

 

Càng càng giận, ngẩng đầu :

 

"Bệ hạ cũng lạ lắm, ngài vất vả sống sót, trở thành đầu thiên hạ.

Thế mà ngài chẳng ăn ngon, cũng chẳng thương .

Ngài thấy uổng phí lắm ?"

 

Miệng nhanh hơn đầu óc. Đến khi nhận nên , trong điện lặng như tờ.

 

Tiêu Hạc sắc mặt âm trầm, nhưng phạt , chỉ phất tay:

 

"Về ."

 

Tiêu Hạc lạnh nhạt với mấy ngày, gọi đến ăn cơm. Hắn vẻ tin tưởng hơn, đến cả ngự thư phòng cũng để .

 

Một còn đang ở đó, xem tấu chương đến ngủ gật, xung quanh chẳng ai. Ta kìm , liền rón rén gần.

 

Nhìn nhắm mắt, tò mò đưa tay chạm khẽ đôi môi mỏng . Đẹp như thế, thích ăn uống, cũng chẳng thích chuyện?

 

Sờ đủ , kề tai nhỏ:

 

"Tiêu Hạc, ngươi là đồ ngốc. Ta vốn công chúa gì cả, tên là Dư Xuân Chi, thôn Khê Thủy, huyện Hạ Hà. Ngươi ?"

 

Nói xong, thở dài một tiếng:

 

"Thôi bỏ , ngươi ngốc, mà là hoàng hậu Đại Yến lừa giỏi quá. Vậy thì Vĩnh Ninh công chúa cũng , công chúa chẳng , ít còn thể ăn cơm cùng ngươi."

 

Nếu vẫn là tiểu cung nữ ngày xưa, chắc chỉ dám quỳ hai bên đường trong cung, đến trộm cũng dám.

 

vẫn khiến tức giận, là khi đưa tấu chương hỏi , phát hiện … đến một chữ cũng .

 

Tiêu Hạc sầm mặt:

 

"Sớm ngươi mười ba tuổi nghịch ngợm vì si tình, chịu ăn cơm, còn đưa hành cung tĩnh dưỡng. Không ngờ ngươi còn nực hơn trẫm tưởng — đến chữ cũng .

Từ hôm nay, mỗi ngày ba canh giờ, cạnh trẫm học chữ."

 

Ta thích chê , huống chi học chữ là chuyện , nên học còn chăm hơn ăn cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/the-than-lam-cong-chua-tuan-quoc-ta-song-sot-giua-hau-cung-tan-trieu/4.html.]

 

học bao lâu, nảy sinh bất mãn mới. Hắn chỉ một quyển tấu chương:

 

"Nhờ phúc của các ngươi Đại Yến, kinh thành đầy dân chạy nạn.

Ngươi là công chúa Đại Yến, thể để an nhàn hưởng phúc, còn họ chịu khổ?

Ngươi theo ngoài, an trí dân chạy nạn ."

 

Hắn đến là vụ lũ lụt năm ngoái ở Hoàng Hà — giọt nước tràn ly đẩy Đại Yến đến diệt vong.

 

Dọc sông Hoàng Hà c.h.ế.t vô , đê vỡ mới dùng vật liệu tồi tệ. Vậy mà năm đó, lão hoàng đế vì chiều sủng phi rầm rộ xây cung điện, lệnh cả nước bắt thợ giỏi.

 

Quân đội Tiêu Hạc, một nửa là đ.á.n.h , một nửa là dân khốn cùng mở cổng thành đón .

 

Các cung nữ trong Ngũ Cốc Hiên tin, đều xin giúp, mong cùng theo. Đào Hoa cầu khẩn tha thiết, :

 

"Quận chúa, cho theo . Thiếp cũng là dân chạy nạn từ đó trốn , may nhờ gặp quân Tiêu gia mới giữ mạng.

Thiếp chút gì đó vì quê hương."

 

Các nàng mới cung lâu, quy củ nơi nghiêm ngặt, thể tùy tiện xuất cung. Ta đang khó xử thì Vượng Tài vỗ n.g.ự.c đảm bảo:

 

"Đừng nữa, gia sẽ lo cho các ngươi."

 

Việc an trí dân chạy nạn cũng như việc trong ngự thiện phòng: hai phụ trách một bếp, một đốt lửa, một nấu cháo, tiêu chuẩn là đũa cắm đổ. Nấu xong thì múc từng bát đưa dân, thật nhanh, chậm là dễ sinh hỗn loạn.

 

Bọn đều là con nhà nghèo, tay chân linh hoạt, chỉ Thanh Hòa mới bệnh xong nên mau mệt, còn đều nhanh nhẹn, nhất là Đào Hoa, nghỉ tay từ sáng đến tối, đến khi suýt ngất xỉu bắt ngừng mà vẫn còn .

 

Nàng :

 

"Được thấy gạo, đầu còn mái che, thế mà gọi là cực khổ ? Người căn bản Hoàng Hà năm ngoái thế nào.

Người may mắn chỗ cao xuống, chân là nước, trong nước những gương mặt sưng phồng, chẳng còn phân biệt nổi ai là cha, ai là vợ, ai là con.

 

Lũ rút , quan phủ phát cứu trợ, còn cấm chúng chạy nạn. Chị họ của nửa bao gạo bán . Mẹ sợ ông nội bán tiếp, nửa đêm kéo bỏ trốn.

Còn những tỷ cùng quê … chẳng ai còn sống để ăn một bát cháo …"

 

Nàng thật lòng, cũng nữa, nhưng những khác rơi lệ, nhất là Thanh Hòa, siết chặt tay, móng tay cắm rớm máu, bật dậy cướp lấy việc từ tay Đào Hoa mà .

 

Mọi việc hăng hái, nhưng đến ngày thứ năm, từ tin là công chúa tiền triều, thế là dân chạy nạn nhặt đá ném .

 

Trong đám đông, tiếng c.h.ử.i mắng vang lên:

"Phỉ nhổ! Dùng thứ như ngươi ban cháo bố thí cho chúng !

Lũ hoàng tộc Đại Yến các ngươi đủ chuyện ác, đáng lý ai nên sống sót.

Con gái mới mười bảy, giờ còn ăn nổi một miếng cháo, ngươi đáng c.h.ế.t nó!"

 

"Trả mạng con trai đây!"

 

Loading...