"Đám súc sinh các ngươi, còn quan ngu dốt giữ khí tiết cho bọn ngươi!
Lão già họ Trương , rõ ràng tài trị thủy, ‘thần trung thờ hai chủ’, chịu quan triều mới!
Ngươi đừng ở đây giả nhân giả nghĩa, bằng mắng tụi cứng đầu , mắng đến khi chúng việc thật!"
Giữa những tiếng c.h.ử.i rủa, một lão nhân gầy gò, lưng thẳng tắp, mắng lâu nhất. Ta đẩy lính hộ vệ , che đầu đến mặt ông, gấp gáp hỏi:
"Lão trượng! Người … chuyện trị thủy… thể giúp ?"
Lão nhân họ Từ, là một vị quan thanh liêm nhưng tính nóng nảy.
Ông triều mới còn đang rối ren, nhưng nhiều kẻ sĩ sách đến ngu đầu, cứ giữ khư khư cái gọi là ‘trung thần thờ hai chủ’.
Rõ ràng năng lực, chẳng chịu vì dân gì cả.
Trong , ông giận nhất là Trương Minh Công, một bậc thầy trị thủy. Tiêu Hạc mời ông bao , mời đều là trọng thần trong triều, nhưng ông vẫn một mực cự tuyệt:
"Nhà là khai quốc công thần của Đại Yến, quyết quan triều mới."
Những như thế chẳng sợ g.i.ế.c, ngược còn mong c.h.é.m để lưu danh sử sách.
Ta trố mắt:
"Bị g.i.ế.c mà cũng… kiếm danh tiếng ư?"
Từ lão bá trợn trắng mắt:
"Lắm thích thổi phồng cái gọi là ‘trung liệt’. Một đám nâng bọn cứng đầu lên tận trời."
Ta tức tốc chạy về tìm Tiêu Hạc, thở hổn hển, xin tình nguyện:
"Trương đại nhân , để khuyên thử, khi ông sẽ ."
Tiêu Hạc lắc đầu:
"Không . Ngươi đủ kiên định."
Ta nghi hoặc:
"Sao đủ?"
Hắn , trầm giọng hỏi:
"Ngươi là Dư Xuân Chi… là Vĩnh Ninh công chúa?"
Đây là đầu gọi thẳng tên . Ta ngẩng đầu, mừng rỡ:
"Ngươi… tin là Dư Xuân Chi ?"
Hắn trả lời, chỉ chậm rãi :
"Muốn khuyên những lão ngoan cố , một tiểu cung nữ là vô dụng.
Chỉ phận Vĩnh Ninh công chúa mới gõ đầu họ.
Ngươi nghĩ kỹ . Nếu ngươi … thì cả đời , ngươi là Vĩnh Ninh công chúa."
Tiêu Hạc câu , nét mặt chút gợn sóng, như đang một chuyện vô cùng bình thường. ngốc — hiểu.
Hắn tin là Dư Xuân Chi, nhưng cần Vĩnh Ninh công chúa, mãi mãi.
Đầu óc bỗng chốc rối tung, lẩm bẩm:
"Nếu… đồng ý thì ?"
Hắn vẫn điềm đạm:
"Không đồng ý, trẫm sẽ cho tiễn ngươi xuất cung. Đê Hoàng Hà sẽ khác sửa. Thiên hạ , ai là thể thiếu."
Ta nhớ tới phẫn nộ của lão Từ, liền hỏi:
"Nếu khác sửa… khác biệt gì ?"
"Đương nhiên . Nếu Trương đại nhân sửa, dân quanh Hoàng Hà sẽ tăng thêm hai phần cơ hội sống sót.
Nên nếu ông vẫn chịu , vì hai phần … trẫm sẽ c.h.é.m cả nhà ông ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/the-than-lam-cong-chua-tuan-quoc-ta-song-sot-giua-hau-cung-tan-trieu/5.html.]
Lão Từ từng : “Loại như … chẳng sợ c.h.ế.t, chẳng sợ gia đình c.h.ế.t, càng chẳng sợ dân chúng c.h.ế.t.”
thì sợ c.h.ế.t.
Ta đếm tay, làng Khê Thủy của hơn một trăm . Đào Hoa từng , Hoàng Hà dài rộng, hàng trăm hàng ngàn ngôi làng.
Ta về nhà, cha ôm thêm nữa. mong ước , so với mạng sống của vô … thực sự quá nhỏ bé.
Ta lau nước mắt, kiên định với Tiêu Hạc:
"Ta nghĩ kỹ . Ta là Vĩnh Ninh công chúa của tiền triều, nay là Vĩnh Ninh Quận chúa của tân triều.
Làm quận chúa cũng , thịt ăn cả đời mà."
"Chỉ là… bệ hạ, đợi đến khi chuyện qua hết… ngài thể giúp tìm ba ?"
Tìm phụ , mẫu và của .
Dù chẳng thể nhận , chỉ … họ sống .
Hắn , khẽ thở dài, gật đầu.
Tiêu Hạc thành đại sự, chỉ công chúa thôi vẫn đủ, theo lời .
Vì , tiếp tục xuất cung phát cháo cho dân chạy nạn.
Binh lính bảo vệ tăng cường, đến nhận cháo dám ném đá nữa. Thậm chí còn cố ý xếp hàng chờ nhận cháo từ , nhận xong thì nhổ một bãi nước bọt.
Để tốc độ nhanh hơn, gọi Đào Hoa và Thanh Hòa cùng đến giúp.
Đào Hoa bất bình, :
"Người rõ ràng là , từng điều gì ác."
Ta trái tò mò hỏi:
"Ban đầu đến hầu hạ , ngươi ghét ?"
Nàng ngượng ngùng gãi gãi mặt:
"Ghét chứ, còn từng bỏ ba đậu của mà. cho ăn no, giống như lời đồn, nên bắt đầu thích ."
Ta về phía Thanh Hòa:
"Còn ngươi?"
Nàng sững một lúc mới đáp:
"Giống … cũng như Đào Hoa."
Dân chạy nạn cũng giống như các nàng, ban đầu mắng chửi, nhưng nấu cháo lười biếng, dần dần cũng rằng, một công chúa nuôi lớn trong hành cung, tội Đại Yến gây cũng liên quan nhiều đến .
Sau đó, dù cần ăn cháo, nhiều dân kinh thành cũng đến xem như xem cảnh lạ. Đợi tụ tập càng lúc càng đông, cuối cùng Trương Minh Công cũng xuất hiện.
Ông là một trung niên da đen nhẻm, chau mày , mở miệng câu đầu tiên:
"Công chúa, ô uế phong cốt của mẫu hậu ."
Ta lau tay, thầm hít sâu một lấy dũng khí, theo lời dặn dò luyện tập với Tiêu Hạc, bước lên phía , trịnh trọng :
"Trương đại nhân, sai . Mẫu sớm hiểu rõ Đại Yến phạm sai lầm gì. Người lựa chọn tuẫn quốc, là để chuộc tội, chứ cùng Đại Yến đồng sinh cộng tử."
Nghe xong lời , Trương Minh Công lập tức giận dữ:
"Tiên hoàng hậu đại nghĩa như thế! Người tội gì mà chuộc? Người tiện nghi sống sót trong triều mới, còn dám phê phán !"