THẾ THÂN LÀM CÔNG CHÚA TUẪN QUỐC, TA SỐNG SÓT GIỮA HẬU CUNG TÂN TRIỀU - 6

Cập nhật lúc: 2025-12-16 06:36:08
Lượt xem: 115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Hạc từng , Trương Minh Công là mâu thuẫn. Tiền triều từng đối xử công bằng với ông, đoạn đê sụp đổ năm do ông chủ trì, vì nếu ông , kẻ khác sẽ thể tham ô. Ông chỉ xây một đoạn ngắn, mà đoạn là nơi c.h.ế.t ít nhất.

 

Trong lòng ông Đại Yến là sai, nhưng ông cho rằng quân vương vô đạo thì nên khuyên răn, chứ thể tạo phản. Đó là đại nghịch bất đạo. Ông thừa nhận Tiêu Hạc là chính thống, ông chỉ nhận Đại Yến là chính thống.

 

Trong Đại Yến, ông khâm phục nhất là hoàng của Vĩnh Ninh, kính trọng nhất là Tiên hoàng hậu. Muốn lay chuyển tư tưởng cố chấp của ông, chỉ thể bắt đầu từ hai đó.

 

Mà nay, chính là Vĩnh Ninh công chúa trong mắt thiên hạ, là duy nhất tư cách tiên hoàng hậu lời.

 

Nếu thể lợi dụng việc c.h.ế.t thể phản bác, tùy ý tô vẽ cái c.h.ế.t của , bịa những lời từng .

 

Ta lấy từ trong tay áo một mảnh lụa mềm giơ lên:

 

"Trương đại nhân, ban đầu cũng nghĩ giống , rằng mẫu vì giữ khí tiết mà tuẫn quốc.

may mắn sống sót, và phát hiện vật bên mẫu ."

 

"Đây là bản tội kỷ chiếu, là chiếu thư tội của , thừa nhận Đại Yến tội, hoàng tộc chúng nên tiếp tục sống u mê!"

 

"Nhìn thấy nó , c.h.ế.t nữa. Ta nghĩ khác với mẫu — nếu sai, thì c.h.ế.t ích gì. Phải chuộc lầm."

 

"Nhất là khi bệ hạ đồng ý cho xuất cung, chút việc cho dân chúng chạy nạn.

Nhìn thấy bọn họ áo đủ che , cơm đủ ăn, mới hiểu vì mẫu để tội kỷ chiếu. Đại Yến… thật sự sai quá nhiều. Phụ hoàng , xứng thiên tử!"

 

Vừa , mở mảnh lụa, đó là một bức huyết thư, bằng m.á.u tươi, nay màu m.á.u phai nhạt, nhưng càng thêm chấn động lòng .

 

Ta chỉ một câu, cao giọng :

 

"Trương đại nhân, thấy câu ?

Mẫu : 'Làm vua, quan, lấy dân gốc.'

'Đại Yến mất là do bản , do . Nếu tân quân nhân hậu, vì dân mà trị, thì trăm quan cần cố chấp, Đại Yến cần giữ tiết nghĩa nữa.

Chư quân hãy dốc sức, cùng giúp thiên hạ an định.'"

 

Những lời văn nhã, học thuộc lâu. Phần lớn dân chúng quanh đó hiểu, nhưng Trương Minh Công và vài kẻ sĩ thì hiểu rõ.

 

Ông mặt đầy chấn động, sống lưng cũng từ từ khom xuống, giọng run rẩy hỏi:

 

"Thật sự… là hoàng hậu ?"

 

Ta đưa mảnh lụa nhét tay ông:

 

"Người từng thấy nét chữ của mẫu , thể tự phân biệt thật giả.

Ta vốn đưa , dù Đại Yến , cũng là nhà , giữ chút thể diện cuối cùng.

khi ngoài phát cháo, mới , tài như vẫn đang giữ tiết nghĩa cho Đại Yến.

Bệ hạ đại tài, nếu tay, bờ đê Hoàng Hà thể cứu sống hàng vạn sinh linh."

 

"Cho nên hôm nay thể giấu nữa.

Nếu thật lòng kính trọng mẫu hậu, xin hãy lời , một vị quan vì dân mà sống."

 

Dân chạy nạn đến nhận cháo xong, thể cứu nhiều như , liền đồng loạt quỳ xuống, dập đầu vang rền.

 

"Đại nhân! Xin thương xót cả làng chúng !"

 

"Đứa nhỏ nhà mới năm tuổi thôi, nếu thể đợi đến lúc tới, nó sẽ c.h.ế.t!"

 

"Đại nhân, kinh thành nữa, chỉ cần chịu sửa đê, nguyện theo phu dịch, c.h.ế.t ở bờ sông cũng cam lòng! Chỉ cần nhà sống !"

 

 

Giữa muôn vàn tiếng cầu xin, cuối cùng thấy sự d.a.o động trong mắt vị đại nhân cứng đầu .

 

Mười ngày , Trương Minh Công mang theo ngân khoản tu sửa bờ đê mà Tiêu Hạc vất vả lắm mới gom góp , lên đường Hoàng Hà.

 

Ông hề nghi ngờ bức huyết thư đó, bởi vì đó là do Tiêu Hạc dựa theo nét chữ của tiên hoàng hậu mà đích ngụy tạo.

 

hiểu, nhưng tin năng lực của Tiêu Hạc.

 

Tiên hoàng hậu dù tài đến mấy, cũng chẳng thể những lời giác ngộ như thế. Quả thực là rẻ cho bà , c.h.ế.t còn danh thơm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/the-than-lam-cong-chua-tuan-quoc-ta-song-sot-giua-hau-cung-tan-trieu/6.html.]

chuyện đó những nho sinh hôm lan truyền, khiến danh tiếng của bắt đầu đổi. Càng ngày càng nhiều đại nghĩa diệt , một lòng vì dân, còn thừa nhận công tích của triều mới. Một công chúa tiền triều như , nên ở bên bệ hạ, giúp tu tề gia, vì dân vì nước.

 

Mà nữ t.ử ở lâu bên cạnh hoàng đế chỉ một con đường — trở thành phi t.ử của .

 

Khi Tiêu Hạc đến hỏi , mang theo một bình rượu.

 

Ta từng uống, mới một chén say lửng lơ.

 

Ta :

 

"Dư Xuân Chi, nàng gả cho trẫm ?"

 

Thật đáng sợ, một vị hoàng đế… hỏi một tiểu cung nữ như gả cho .

 

uống rượu thì gan cũng lớn hơn. Ta nheo mắt thật kỹ, hỏi:

 

"Bệ hạ, khi thấy vui ?"

 

Ta mỗi thấy Tiêu Hạc là vui sướng, như nước đường đang sôi lên trong lòng, ngọt ngào, lâng lâng.

Ta nghĩ cũng cảm giác đó — nếu , thì nguyện cả đời rời .

 

Tiêu Hạc véo má một cái… hai cái… ba cái, đó ngắn gọn đáp:

 

"Vui."

 

Vì hai chữ , đồng ý gả cho .

 

Đây là hỷ sự đầu tiên của tân triều, cả hoàng cung treo đầy hồng lụa, ai nấy đều vui vẻ.

Chỉ Thanh Hòa là sắc mặt vui.

 

Nàng tránh mặt khác, lén với :

 

"Quận chúa… phi t.ử là thế nào ?"

 

Ta gật đầu:

 

"Biết chứ, là ở bên bệ hạ, ở cả đời."

 

Nàng lắc đầu:

 

"Không . Hoàng đế tự nhiên là bậc đế vương, nhưng càng là hoàng đế , thời gian dành cho hậu cung càng ít. Mà thời gian , còn chia cho nhiều nữ nhân khác, … chỉ là chút ít mà thôi."

 

"Chút ít mà thôi …" — Ta tiếc nuối — "Thì … thời gian khiến vui vẻ… cũng chẳng nhiều."

 

Thanh Hòa sốt ruột, nắm tay :

 

"Người hiểu ? Hắn thể một phu quân ."

 

Ta khẽ :

 

"Ta hiểu mà… nhưng vẫn gả cho ."

 

Hắn vĩ đại đến thế, gánh vai cả thiên hạ.

chỉ là một nữ t.ử nhỏ bé… nếu thể mang cho một chút vui vẻ, cũng cảm thấy giá trị.

 

Thanh Hòa :

 

"Cho dù ở bên , nhưng hiểu hậu cung. Người đông, thì mưu kế cũng nhiều, lòng hiểm độc. Với tính tình của … sẽ chịu nổi.

Nếu một ngày bệ hạ còn yêu nữa, cuộc sống sẽ còn khổ hơn tưởng."

 

Nàng lo cho , tin Tiêu Hạc.

 

thì tin. Ta kiên định :

 

"Không . Dù bệ hạ còn thích nữa, cũng sẽ đối xử với như một con .

chính là như … là một thật , thật ."

 

Loading...