Ta nghĩ,  để tâm đến việc  và Lâm Túc bỏ , cũng  rõ chúng   thể vượt qua ranh giới đó, nên mới mặc nhận   thế Nhan Thư, cho đến cuối cùng, cũng  chịu thừa nhận Nhan Thư  c h ế t. Chỉ  như ,  mới  thể giả vờ như  từng  chuyện gì xảy , mới  thể tiếp tục ở bên .
 
Còn ,  tưởng  đang giả vờ, nhưng  lúc,  cũng  phân biệt  quá khứ và hiện tại, quên mất  rốt cuộc là ai?
 
Trước khi Thẩm Diệp xuất chinh, chúng   đến chùa Tướng Quốc,  ở trong thiền phòng  chuyện với lão phu nhân một lúc, liền  bà  đuổi , một    hành lang dài hun hút của chùa. Bên ngoài tuyết đang rơi, nhưng đột nhiên   thấy tiếng , tiến  gần, thì  là Hỉ Hỉ đang giẫm lên tuyết, Đào Nguyên thôn là nơi quanh năm ấm áp, đó là  đầu tiên con bé  thấy tuyết, phấn khích đến mức nhảy nhót trong tuyết,  quần áo, tóc tai dính đầy tuyết, Thẩm Diệp  bên cạnh, che dù cho con bé,  cưng chiều, thỉnh thoảng  phủi tuyết   con bé.
 
Lúc đó,  vẫn còn hận   hại c h ế t Lâm Túc, chỉ hoảng hốt một khoảnh khắc, liền ép bản   ,  nghĩ đến cảnh tượng ấm áp đó.
 
Bây giờ nghĩ , cho dù chúng    hiểu lầm và tổn thương sâu sắc, ngày càng xa cách.   vẫn là cha của các con,  thật sự  nên mong  c h ế t.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
 
Khi Lâm Túc đến tìm ,  mỉm  , chiến sự ở biên cương căng thẳng, binh sĩ thường xuyên  cảm lạnh,   đăng ký tham gia quân đội.
 
"Bây giờ   cần  nữa, A Du,    những điều   ." Nụ  của   ánh tà dương đặc biệt ấm áp.
 
Ta nhất thời   nên lời,   nên  gì,   lợi dụng lòng thương hại của , hưởng thụ sự   của , nhưng  từng báo đáp.
 
Hắn như thể  thấu suy nghĩ của .
 
Trước khi lên đường, chúng    lầu thành,  mặt trời mọc,  : "A Du,   cần  áy náy với . Tình cảm  đời ,   gì là vô duyên vô cớ. Muội chỉ là  nhớ, lúc  khó khăn nhất,  bẻ nửa cái bánh bao duy nhất trong tay cho một đứa trẻ lang thang, và cho phép nó sưởi ấm bên đống lửa của , nhưng   ghi nhớ suốt đời. Ta thậm chí còn cảm thấy may mắn vì  bốn năm ở thôn Đào Nguyên, mỗi ngày  đều nấu cơm, mang đến phòng khám cho  ăn. Ta  từng  hạnh phúc như ,  là đủ ."
 
"Lâm Túc..."
 
"Nếu   ,   c h ế t đói, c h ế t rét trong mùa đông năm đó. Vì , đừng áy náy,  chỉ tiếc là cuối cùng chúng  vẫn lạc mất , nếu  thể  ,  nhất định sẽ tìm thấy  sớm hơn. Như ,  lẽ  sẽ yêu , đúng ?"
 
"!"
 
"Vậy là đủ !"
 
Lâm Túc cũng  , theo quân tiếp viện, cũng xuất phát  một ngày tuyết rơi trắng trời.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/the-than-nay-khong-de-choc/chuong-22.html.]
Hắn vẫy tay với : "Muội  chăm sóc bản  thật , khi  sinh con, Thẩm tướng quân sẽ trở về."
 
Ta chạy đến lan can, hét lớn: "Cả hai  đều  bình an trở về!"
 
Hắn  ,  lớn tiếng, khiến đồng đội  ồ lên.
 
Mùa đông  thật sự quá dài, chỉ mong sơn hà bình yên, bốn mùa an lành.
 
Ta và Thẩm Diệp vẫn   thư.
 
 Lâm Túc thỉnh thoảng   thư về,  Thẩm Diệp  , trị quân nghiêm minh, dùng binh như thần,  khi mùa xuân đến, cục diện chiến tranh  dần dần  đổi.
 
Thời tiết ngày càng ấm áp,  cũng dần dần vui vẻ hơn.
 
Có lẽ chiến sự thuận lợi, hoàng thượng cũng vui vẻ. Hắn gọi  đến ngự hoa viên trò chuyện,  còn trêu chọc Thẩm Diệp năm đó  mỡ heo che mắt, coi chim ưng là chim hoàng yến.
 
Hoàng hậu  mỉm   : "Cái thai  của quận chúa hình như là con trai."
 
Ta suy nghĩ một chút, kiên định đáp: "Là con gái, mỗi ngày  ăn gì cũng nhạt nhẽo,  ăn cay mới ."
 
Kỳ thực, đứa nhỏ trong bụng  là một kẻ cứng đầu, mỗi ngày đều đạp đá, lộn nhào trong bụng,   con trai, thì cũng là một cô gái mạnh mẽ.
 
Ta  thư cho Lâm Túc, bảo   với Thẩm Diệp, đặt tên cho con.
 
Hắn trả lời : Tướng quân bảo  tự đặt.
 
Ta   thư: Nhất định  để  đặt.
 
Hắn  trả lời : Tướng quân   dám tự ý quyết định.
 
Tên khốn .