“Rời ? Ngươi là đồng dưỡng tức mà Thẩm gia bỏ  đến hai mươi con gà mái già mới cưới về. Dù Trường Trạch  cần ngươi nữa, thì ngươi cũng  ở  Thẩm gia, những ngày tháng còn  hầu hạ , bầu bạn cùng .”
 
Một luồng hàn ý   từ  len lỏi bò lên sống lưng, một cảm giác ngột ngạt   diễn tả  chụp xuống  .
 
Tuy rằng  ngày ngày bận rộn với việc trong nhà,   thời gian rảnh để ngó ngàng thế sự ngoài thôn.
 
  vẫn luôn  rõ, đồng dưỡng tức nếu  phu gia hưu bỏ, là  thể khôi phục   phận tự do.
 
Bà lão chèo đò ở đầu thôn Yên Vũ , chính là minh chứng rõ ràng nhất.
 
4
 
Ở cổng thôn Yên Vũ  một bà lão chèo thuyền tên là Thu Cúc.
 
Hơn mấy chục năm  bà gả  Từ gia ở Yên Vũ, cũng trở thành một đồng dưỡng tức.
 
  đó phu quân bà nuôi lớn  lấy cớ bà  sinh nở  mà hưu bỏ bà.
 
Thu Cúc từ nhỏ mồ côi, rời khỏi Từ gia chẳng còn chỗ nào để , bèn lấy hết tiền dành dụm mua một chiếc thuyền mái đen.
 
Từ đó bà dọn hẳn lên thuyền, bám nghề đò qua sông kiếm sống.
 
Thôn Yên Vũ vốn   một đảo nhỏ, bà ngày ngày chèo thuyền qua  giữa hai bờ, lấy việc  đò đổi chút tiền sinh nhai.
 
Một hôm bà nhặt  một nam hài sơ sinh bên bờ sông. Bà mềm lòng ôm đứa bé về nuôi lớn.
 
Bà gọi đứa bé là Thiết Ngưu. 
 
Thiết Ngưu dù câm điếc, nhưng tính thật thà chất phác.
 
Từ khi  đến thôn Yên Vũ, Thiết Ngưu luôn quan tâm chăm sóc . 
 
Mười năm , phụ mẫu ruột của Thiết Ngưu tìm đến.
 
Lúc    mới , Thiết Ngưu      là tôn tử thất lạc nhiều năm của Thái úy ở kinh thành.
 
Những kẻ xưa  quát mắng Thu Cúc bỗng đổi tính, lời  liền nâng bà lên tận mây:
 
“Ta  bà  phúc,   tự sinh con mà nhặt  một đứa còn là nhà quan nữa chứ.”
 
Phụ mẫu ruột  đưa Thiết Ngưu về kinh, nhưng Thiết Ngưu thích ở cùng bà.
 
Họ về kinh bái tổ  mấy ngày   , mang theo cả một xe lễ vật.
 
Sau đó Thiết Ngưu cưới Vương tỷ bán lụa ở làng bên, mấy năm  phu thê sinh  một đôi sinh đôi trai gái,  đáng yêu.
 
Thu Cúc tuổi già, việc chèo thuyền qua sông dần dần giao  cho Thiết Ngưu.
 
Bà thường ôm hai đứa cháu,   gốc liễu bên bờ phơi nắng, khoan khoái vô cùng.
 
Dân làng đều  bà là   phúc.
 
Vì   luôn hiểu rõ, đồng dưỡng tức nhận  hưu thư thì  cần  lưu  phu gia.
 
 rõ ràng, bà bà    thả  .
 
Những năm qua  tận tâm tận lực phục vụ cả Thẩm gia, bà  vẫn tỏ   vẻ tử tế.
 
Nay thấy   Thẩm Trường Trạch hưu bỏ   nảy ý  , bà  liền lột bỏ vỏ bọc thường ngày, lộ  nanh vuốt thật sự.
 
Ta nghiến răng chịu đau,  thu dọn quần áo  lý sự với Từ thị:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Bà bà, hưu thư của Thẩm Trường Trạch  gửi , từ nay  với Thẩm gia   quan hệ gì. Đã chẳng còn quan hệ, bà   lý do để giữ  ở đây.”
 
Nói xong,  khoác hành lý lên vai, định rời :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/the-tu-tao-khang-cua-trang-nguyen-tro-ve/3.html.]
 
“Những năm qua    cho Thẩm gia đủ nhiều . Từ nay về ,  sống cho …”
 
Chưa kịp dứt lời, bỗng một cú đau tù  đầu truyền tới. 
 
Từ thị nhân cơ hội  mất cảnh giác nắm cây búa trong nhà, đập thẳng  đầu .
 
“Đã  dâu  còn  sống cho ? Thật là trò !”
 
Mắt  tối sầm,  ngã vật xuống đất.
 
Từ thị nhốt   nhà chất củi, mấy kẻ hiếu kỳ  ngoài tường đất Thẩm gia, kiễng chân xem chơi.
 
Từ thị chống thẳng lưng,  ngoài cửa c.h.ử.i rủa hướng  bên trong:
 
“Chẳng qua là một nữ nhân Thẩm gia mua về, dám mơ mộng bỏ  hưởng cuộc sống tự do. Cứ nhịn !”
 
Dân làng chen   xem bộ dạng thê t.h.ả.m của .
 
Trưởng làng cùng thê tử  ngoài dịu giọng khuyên Từ thị:
 
“Này,  còn bực với loại báo oán ? Cẩn thận hỏng sức. Loại đồng dưỡng tức  bứt rứt   thấy nhiều , chỉ vì   ngoài thấy phồn hoa  sinh lòng ham. Nghe , bỏ nó  đó, nhịn vài bữa sẽ ngoan ngay.”
 
Từ thị liền  theo lời trưởng làng, cắt khẩu phần ăn của . 
 
Họ tưởng    sẽ khuất phục, nhưng  im lặng chịu đựng.
 
Khi  đói đến bụng réo, mắt hoa lên,  hai quả trứng tròn tròn lăn qua khe cửa nhà chất củi.
 
Ta nghiến răng nhanh tay ôm hai quả trứng  lòng,  ngẩng đầu lên  gặp ngay khuôn mặt  tươi của bằng hữu  thiết Hạ Trúc.
 
5
 
Ta và Hạ Trúc cùng  bước  thôn Yên Vũ.
 
Năm  năm tuổi, Từ thị để mắt tới , bắt  thành đồng dưỡng tức của Thẩm gia.
 
Hạ Trúc hơn  hai tuổi, cũng  Lục gia khiêng   dâu.
 
Vì đều do cùng một  rao bán nên chúng  luôn chăm sóc .
 
Ta  phần may mắn hơn: sang năm thứ hai ở Thẩm gia, Từ thị sinh  Thẩm Trường Trạch.
 
Mấy bà trong làng mừng cho , bảo  là đồng dưỡng tức  phúc,    gặp  phu quân.
 
Hạ Trúc thì   thế. 
 
Sau khi nàng  cửa, Bạch thị Lục gia liên tiếp sinh ba đứa con, đứa nào cũng là nữ nhi.
 
Người Lục gia đổ tội cho Hạ Trúc,  rằng vì nàng   phúc nên mới liên lụy Bạch thị mãi đẻ nữ nhi.
 
Họ thường bắt Hạ Trúc thức khuya, giao cho nàng việc bẩn nhất, cực nhất, nặng nhất.
 
Chỉ cần Hạ Trúc tỏ vẻ  chịu, họ liền đ.á.n.h đập nàng.
 
Lúc  Hạ Trúc thường  nhốt trong nhà chất củi, ăn uống cũng từ rau cùng cơm trắng chuyển thành nước cơm thiu.
 
Ta  đành lòng thấy nàng khổ, thường chờ đêm khuya lén mang bánh bao, trứng và t.h.u.ố.c mỡ tới cho nàng.
 
Có  Hạ Trúc vô ý  vỡ một chiếc bát sứ của Bạch thị,  Lục gia lôi  đánh, đ.á.n.h suốt một canh giờ.
 
Khi   tin, vội từ quầy đậu phụ chạy về can ngăn thì Hạ Trúc   rũ  đất, sắp tắt thở.
 
Đêm đó Hạ Trúc   đống rơm lộn xộn,   :