Ngọn lửa rọi sáng cả bầu trời đêm.
 
Tim  chợt hẫng một nhịp, mồ hôi lạnh rịn   lưng.
 
 lúc đó, Hạ Trúc dẫn theo lão thôn trưởng và Từ thị từ ánh sáng bước .
 
“Thúy Thúy, hôm đó ngươi   ,  còn tưởng ngươi  đùa. Không ngờ, ngươi thật sự  ý định bỏ trốn…”
 
Nghe ,  còn gì  hiểu nữa chứ?
 
Chỉ là   cam lòng.
 
Rõ ràng  đối với Hạ Trúc cũng từng hết lòng hết .
 
Ta cố gắng mở miệng, cuối cùng run giọng hỏi nàng:
 
“Tại … Ngươi   là vì ?”
 
Hạ Trúc khẽ lắc , ôm chặt Lục Thanh Sơn trong lòng:
 
“Ngươi còn mặt mũi hỏi  tại ? Ta khổ sở bao nhiêu năm, vất vả lắm mới đợi  phu quân, sắp sửa  ngày  ,  mà ngươi  xúi  rời  lúc . Ngươi rõ ràng   ý .”
 
Lúc   mới hiểu, thì  môi trường thật sự  thể  đổi con .
 
Quyết tâm rời  ngày  của Hạ Trúc   cuộc sống ở thôn Yên Vũ mài mòn hết.
 
Cỏ mọc giữa gai, tự khắc ngay thẳng.
 
Cát trắng nhuộm bùn, sẽ cùng hóa đen.
 
Từ thị cầm trong tay một sợi dây thừng to bằng ngón tay cái, chậm rãi bước đến gần ,  mặt đầy giận dữ:
 
“Ngươi chẳng qua là món đồ hèn hạ mà  Thẩm gia bỏ tiền mua về, sống là  Thẩm gia, c.h.ế.t cũng  là ma Thẩm gia.”
 
Ta liên tục lùi , cho đến khi lùi đến sát bờ sông:
 
“Không, ngươi  bậy. Theo quy định quan phủ, nếu phu gia lấy hưu thư thì  thể tự lập môn hộ. Thẩm Trường Trạch  bỏ ,   còn là  Thẩm gia nữa.”
 
Lão thôn trưởng  ,  nhịn  :
 
“Quan phủ quy định đều là chuyện bên ngoài, liên quan gì đến thôn Yên Vũ của chúng ? Thẩm gia nuôi ngươi lâu như , ngươi  thể vô ơn như thế. Nếu ngươi còn   điều,  chỉ  thể bảo  đ.á.n.h gãy chân ngươi…”
 
Lão thôn trưởng lúc trẻ còn  chút đạo lý, nhưng ở thôn Yên Vũ nước xanh bao quanh  lâu ngày, ông  tưởng đây là thiên hạ của .
 
Đến khi tuổi  xế bóng,  sinh  gan  đối kháng với cả hoàng quyền.
 
Lão thôn trưởng và Từ thị liên tục tiến  gần, định trói  .
 
Họ nghĩ như thế  sẽ sợ, sẽ khuất phục.
 
 họ  đ.á.n.h giá thấp quyết tâm rời  của .
 
Ta  đầu  dòng nước đen ngòm phía , c.ắ.n răng, lao thẳng xuống.
 
8
 
Từ thị  , phụ  ruột của  thực  chỉ là một ngư phủ.
 
Trước năm năm tuổi,    bơi lội.
 
 đêm nay nước sông quá lạnh, sóng cũng quá lớn.
 
Cuối cùng  vẫn vì thể lực  chống đỡ nổi mà chìm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/the-tu-tao-khang-cua-trang-nguyen-tro-ve/5.html.]
 
Khi tỉnh ,   ở  thuyền mui rơm của bà Thu Cúc bà bà.
 
Vương tỷ thấy  mở mắt liền từ đầu thuyền bưng tới cho  một bát canh nóng.
 
Sau   mới , khi  nhảy xuống sông,  trong thôn thấy  chìm xuống đáy, tưởng rằng  c.h.ế.t chắc, liền tản  hết.
 
Thu Cúc bà bà vốn luôn  thiết với , vội vàng bảo Thiết Ngưu  đầu thuyền, chèo về phía hạ lưu.
 
Họ cầm đèn lồng tìm   lâu  mặt sông, cuối cùng cũng thấy  trong một đám cành cây trôi nổi.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“May mà nha đầu  thông minh,  bám chặt lấy mấy khúc gỗ , nếu  e rằng chúng  chẳng tìm thấy  .”
 
Thu Cúc bà bà vén rèm chui .
 
Bà đưa tay điểm  trán , mặt đầy trách móc:
 
“Ta  nỗi khổ trong lòng con,  con  trốn khỏi nơi đó.  mạng  chỉ  một, con   rốt cuộc là quá mạo hiểm.”
 
Ba năm , tôn tử bà từng sơ ý ngã xuống sông khi chơi ở bờ.
 
Chính  phát hiện kịp thời  kéo nó lên.
 
Từ đó về , Thu Cúc bà bà coi  như nữ nhi ruột mà thương yêu.
 
Thấy bà chau mày, vẻ mặt lo lắng,      thật sự hồ đồ, liên tục cúi đầu nhận :
 
“Bà ơi, con  dám nữa.”
 
Thu Cúc bà bà  trách mắng thêm, chỉ khoác lên   một chiếc áo lông cáo   lấy ở  .
 
Bà dặn Thiết Ngưu đưa   huyện thành,  khi  còn dúi cho  một bao lương khô lớn cùng mười lạng bạc.
 
Hắn  sức  điệu bộ bằng tay, dặn dò  nhất định  tự chăm sóc bản .
 
Ta một đường  về phương Bắc, nhờ lương khô Thiết Ngưu cho mà thuận lợi đến  kinh thành.
 
Để sống  nơi đô thành phồn hoa,  mất ba ngày tìm thuê một tiểu viện cũ nát trong kinh.
 
Tiểu viện tuy cũ, nhưng  ngay trung tâm phố xá, mà cửa viện  đối diện với con đường phồn hoa nhất thành.
 
Ta mua đá xay cùng bàn ghế, dựng một quầy nhỏ  viện, bắt đầu bán đậu hoa.
 
Mỗi sáng sớm,  dậy sớm hơn phiên chợ, đem đậu hoa   xong bày  quán, nhân lúc đông  thì rao bán.
 
Gần chạng vạng,  thu dọn quầy hàng, ăn cơm xong thì  ngoài dạo phố.
 
Tuy  là nữ tử nhưng ở thôn Yên Vũ   buôn bán đậu hoa nhiều năm, giờ chẳng qua chỉ đổi chỗ, nên cũng  khó thích nghi.
 
Chỉ nửa tháng ngắn ngủi,      ít khách quen.
 
Không chỉ thế,  còn  quen  với những  bán hàng xung quanh.
 
Biết  là nữ tử một  một  tới kinh thành  ăn, họ thường chiếu cố  nhiều.
 
Ta chắt chiu từng đồng bạc bán đậu hoa mà dành dụm, tính toán tương lai sẽ mua một căn nhà ở kinh thành.
 
Như ,  mới thật sự coi như  định cư ở nơi phồn hoa .
 
Rời khỏi thôn Yên Vũ, dù cuộc sống hiện tại  vất vả, mệt nhọc nhưng mỗi khi nghĩ đến tương lai tràn đầy khả năng vô hạn,   hăng hái vô cùng.
 
Một ngày nọ,  như thường lệ thu dọn hàng xong, chuẩn   dạo chợ đêm.