Không ngờ   đến đầu ngõ gần tiểu viện,  thấy ở đó  một đứa trẻ hấp hối   đất.
 
9
 
Ta một  một  ở bên ngoài, vốn dĩ  định xen .
 
 chịu  nổi đứa trẻ   sinh  quá đỗi xinh .
 
Tuổi còn nhỏ mà dung mạo  như ngọc, mày tựa dải khói xa, đôi mắt trong suốt như nước, tựa như chứa cả muôn nghìn tinh tú.
 
E rằng những vai nam diện mạo tuấn tú trong miệng  kể chuyện ở  lâu kinh thành cũng chỉ đến thế mà thôi.
 
Đứa nhỏ dùng đôi mắt trong veo vô tội   chằm chằm , trong mắt còn ngân ngấn lệ.
 
Ta mím môi,   đối diện với nó, nhưng nó  trong trẻo gọi  một tiếng:
 
“Tỷ tỷ…”
 
Ta nghĩ, lòng yêu cái  ai mà chẳng .
 
Ai  thể chịu nổi khi  một đứa trẻ đáng thương, hoang mang vô thố gọi một tiếng “tỷ tỷ” như  chứ?
 
Cuối cùng,  vẫn cõng nó về nhà, tiêu mất mấy lạng bạc mời đại phu bắt mạch, kê thuốc.
 
Đợi đến khi nó  thể xuống đất  ,  là bảy ngày .
 
Đứa trẻ tuấn tú   với  rằng nó tên là Tiểu Tiểu, khi cùng gia đình đến kinh thành du ngoạn thì gặp  bọn mã tặc.
 
Nó  lạc mất  , một  trôi dạt đến gần quầy bán đậu của .
 
Ta vốn định hỏi kỹ hơn một chút, xem  thể giúp nó tìm về với  nhà  .
 
Nào ngờ cứ hễ hỏi đến chuyện , nó liền ôm đầu  lóc t.h.ả.m thiết:
 
“Đầu đau quá, đầu  đau quá. Tỷ tỷ, e là  ngã ngựa đập  đầu, giờ  chẳng nhớ nổi tên họ  dung mạo của  nhà nữa…”
 
Thấy nó thống khổ như ,  cũng  đành lòng gặng hỏi thêm.
 
Về  khi Tiểu Tiểu  hồi phục,  nghĩ sẽ đưa nó tới quan phủ, nhờ giúp tìm  nhân.
 
 nó  kéo tay áo , trong mắt mang theo vẻ van nài:
 
“Tỷ tỷ,    quan  kinh thành  hung hăng. Ta chỉ là một đứa trẻ, chẳng  chỗ dựa nào, nếu tới nha môn     ức h.i.ế.p thì   ?”
 
“Hay là…  là tỷ thu nhận  một thời gian , đợi đến khi  nhớ  dung mạo  nhà,  đến quan phủ cũng  muộn?”
 
Tiểu Tiểu cúi thấp đầu, lông mi ướt sũng khẽ run rẩy, đôi bàn tay nhỏ nhắn non nớt lo lắng xoắn xoắn.
 
Thôi thì thôi .
 
Ta thở dài, đưa tay nhéo nhéo gương mặt nó:
 
“Ngươi  ở thì ở, nhưng ở đây   nuôi  nhàn rỗi. Nếu ngươi  ở , thì hằng ngày  giúp   việc.”
 
Tiểu Tiểu thoáng sững ,  gật đầu liên hồi:
 
“Tất nhiên ,  nhất định sẽ  việc thật chăm chỉ.”
 
Mỗi ngày   đậu phụ, bán đậu hoa, còn  rửa xoong nồi bát đĩa, bận đến chân  chạm đất.
 
Thế là nó chủ động gánh lấy việc xay đậu.
 
Tiểu Tiểu tuy cái gì cũng   nhưng may mà chăm chỉ,  thông minh lanh lợi, nhiều việc chỉ cần học một  là  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/the-tu-tao-khang-cua-trang-nguyen-tro-ve/6.html.]
Có nó ở bên,  ngược   nhẹ nhõm   ít.
 
Thạch thẩm bán hoa trâm ở cạnh đó thấy trong viện  đột nhiên  thêm một , lén hỏi han  về lai lịch của Tiểu Tiểu.
 
Nghe  đó là đứa  nhặt về, gương mặt đầy nếp nhăn của thẩm nhăn nhó :
 
“Ôi nữ nhi ngoan,  con  nghĩ quẩn như thế? Con còn là một cô nương  xuất giá, nay  mang một đứa trẻ về nuôi trong viện, con… con còn định gả  nữa ?”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
 Thạch thẩm liên tục lắc đầu với :
 
“Nghe lời thẩm, mau đuổi   thôi, kẻo      đồn thổi.”
 
Ta  đầu  Tiểu Tiểu trong sân đang giúp  nhóm lửa, chẻ củi, cuối cùng chỉ mỉm :
 
“Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Cuộc sống ở trong tay ,  ở trong miệng  khác.”
 
10
 
Tuyết lành  tan, mai đỏ khoe hương, Tiểu Tiểu vẫn ở  trong tiểu viện của  cho đến Tết Nguyên đán.
 
Nghe Thạch thẩm , những năm , hoàng thượng đều sẽ dẫn các hoàng tử xuất cung du hành  phố  ngày đầu năm,  từ đường chính của hoàng thành đến đàn tế trời ở trung tâm.
 
Nơi  sẽ cử hành đại điển tế trời, cầu cho Đại Thịnh mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
 
 năm nay, nghi lễ   đột ngột  hủy bỏ.
 
Không chỉ , ngay cả phố xá cũng  giới nghiêm.
 
Các thương hộ vốn đang chuẩn  tưng bừng đón Tết, nhất thời đều trở nên thấp thỏm lo lắng.
 
Tin tức của Thạch thẩm xưa nay luôn nhanh nhạy.
 
Bà kể rằng mấy tháng , hoàng thượng dẫn các hoàng tử trong cung  săn.
 
Ai ngờ thái tử mà ngài yêu quý nhất là Mộ Dung Sâm  gặp  thích khách, rơi xuống vách núi.
 
Tìm kiếm suốt nhiều ngày vẫn   kết quả.
 
Các đại thần trong triều liên tiếp tấu xin lập thái tử mới, hoàng thượng tức giận đến mức ngã bệnh.
 
Triều đình   chủ sự, ngũ hoàng tử Thượng Quan Hành vốn luôn dòm ngó ngai vị, bèn mượn cớ chia ưu cùng hoàng thượng, lặng lẽ tập hợp binh mã, đóng giữ trong ngoài kinh thành.
 
Ngũ hoàng tử là định tạo phản !
 
Ta giật ,  buột miệng  , nào ngờ lời còn  dứt   Thạch thẩm vội vàng lấy tay bịt miệng:
 
“Ôi nữ nhi của  ơi, những lời   thể  bừa, lỡ  mất đầu đó!”
 
Thái tử sống c.h.ế.t  rõ, các đại thần trong triều  tranh  ủng hộ ngũ hoàng tử  thái tử, ngay cả đương triều thừa tướng cũng  về phía .
 
Đám quân đội canh giữ ngoài cửa , chính là  của phủ thừa tướng.
 
Lời bà  dứt, đầu phố bỗng xuất hiện một toán binh sĩ mặc giáp trụ.
 
Trên con ngựa cao lớn dẫn đầu, chính là Thẩm Trường Trạch, mặc quan bào oai phong lẫm liệt.
 
Ta vốn   rước phiền phức, định xoay   nhà, nào ngờ  sớm   thấy , giơ roi ngựa quất một cái, trực tiếp hất tung quầy hàng của :
 
“Nương  ngươi  c.h.ế.t,  ngờ  trốn ngay  mí mắt !”
 
Tiếng bàn ghế vỡ, gỗ gãy vang chói tai.
 
Đậu hũ trắng muốt rơi xuống đất, tức thì lấm lem bụi bặm, cảnh tượng nhếch nhác.