Theo Cha Mẹ Xuyên Không Làm Nông Cổ Đại - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-04-19 23:45:08
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy trong mắt nàng ánh sáng, Tiêu Thính Vân cong môi : "Vậy mượn cái gùi đây." Biết nàng sợ hãi, nên dứt khoát để trường kiếm.

Tiêu Thính Vân đeo gùi trở nhanh, khi đặt gùi xuống trực tiếp trèo lên cây hái đào dại.

Triệu Hi tàng cây chỉ huy, hô: "Hái đào chấm đỏ, sâu cũng đừng sợ, chứng minh là quả đó ngọt, đừng hái xanh, đúng đúng chỗ mấy quả"

Cũng Tiêu Thính Vân nghề gì, thủ leo cây cũng cực kỳ linh mẫn mạnh mẽ, hái một gùi đào thì tay cũng dính lông nhung.

Tiêu Thính Vân xách giỏ đầy những quả đào lên lưng, sắc trời : "Chúng xuống núi , nếu ca ca ngươi sẽ nghĩ nhiều".

Triệu Hi: '..."

Từ đêm nàng ngẫu nhiên gặp Tiêu Thính Vân và điểm tích lũy tăng lên đó, ở mặt bọn họ liền rõ.

Hai cùng xuống núi, buổi trưa Triệu Hi dứt khoát rửa sạch những quả đào dại , dùng d.a.o thái nhỏ ném trong thùng thêm đường đậy kín lên men, đặt ở trong đất nơi bóng râm.

Ban đêm Chu Nguyên tới lớp học buổi tối, còn cố ý ghé tới tiên cảnh một chuyến, Triệu Hi vốn tưởng rằng tới trao đổi kinh nghiệm nuôi heo giàu với nàng Vương Tuyết Cầm, ai ngờ nhiều chuyện.

'Các ngươi ? Triều đình xảy chuyện lớn." Chu Nguyên cau mày .

Người Triệu gia hoạt động trong ba tất đất ở thôn Đào Hoa , cùng lắm là qua thôn Hắc Thạch, thỉnh thoảng lên thị trấn, nào đến chuyện lớn của triều Thiên Khải?

Chuyện sớm truyền ở phương bắc, cũng do huyện Đào Nguyên cách kinh thành quá xa nên mà thôi. Chu Nguyên thẳng: "Ta triều đình và thảo nguyên đánh , chỉ là lúc phái Thụy vương thiện chiến , mà phái Tam hoàng tử, Tam hoàng tử là trưởng tử của kế hậu, nào hành quân đánh giặc a."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/theo-cha-me-xuyen-khong-lam-nong-co-dai/chuong-103.html.]

Người Triệu gia hứng thú với chuyện triều đình của triều Thiên Khải, mỗi đều bận chuyện trong tay, thỉnh thoảng đáp một tiếng. Triệu Húc ôm điện thoại di động của chơi game hăng say, Triệu Hi dựa lưng ghế xem sách cách tạo xi măng.

Chu Nguyên thuyết thư kể nhiều như , hiển nhiên cũng học tinh túy, cao giọng : "Chuyện gay cấn ơ ngay đây, Tam hoàng tử thảo nguyên bắt sống."

Tay Triệu Hi đang lật sách dừng , Triệu Húc đang chơi game xếp hình dừng tay, mỗi đều là vẻ mặt kinh ngạc về phía Chu Nguyên: "Cái gì?"

Đích hoàng tử do hoàng hậu sinh ngoại địch bắt tù binh? Mặt mũi mất hết !

Triệu Hi cau mày, về phía Chu Nguyên : "Ý của ngươi là, thể chiến tranh?"

Đích hoàng tử bắt tù binh, triều Thiên Khải sẽ để yên như ?

Chu Nguyên gật đầu: "Đường của ở huyện Liêu Đông, thư về nhà cũng ngoại vực bên yên phận".

Chu Nguyên nhắc nhở : "Chư vị tiên nhân, cũng trận chiến rốt cuộc đánh , nhưng là hiểu , sợ là năm nay chuẩn tăng thuế má , các ngươi nhất dự trữ chút ít lương thực, để thôn Đào Hoa cũng cái mà chuẩn ."

Chu Nguyên thở dài, những ngày tiếp xúc lâu với những thôn dân, đến cùng cũng chút cảm tình, còn đổi chút cái đối với những dân chúng , mặc dù bọn họ bao nhiêu kiến thức cùng văn hóa, chút thích chiếm hời nhỏ, nhưng vẫn tính là .

Việc dám tùy tiện truyền ngoài, sợ lời truyền liền biến dạng ngược khiến cho bọn họ lâm khủng hoảng, liền nghĩ cho các tiên nhân , hiện giờ bọn họ cực kỳ uy vọng, danh dự ở thôn Đào Hoa.

Người Triệu gia hổ mà , hiện tại bọn họ hộ khẩu ở triều Thiên Khải, cần nộp thuế, nhưng thôn dân thôn Đào Hoa hộ tịch tất nhiên trốn thoát.

Triệu Chí Dân hít sâu một , vỗ vỗ bả vai Chu Nguyên: "Tiểu Chu, đa tạ ngươi tới nhắc nhở, hài tử ngoan."

Chu Nguyên ngượng ngùng , dĩ vãng sống mơ mơ hồ hồ, vẫn là tìm con đường ở nơi của tiên nhân, nuôi heo!

Loading...