Nhìn nửa ngày, Triệu Húc nhịn cảm khái : "Có tiền thật ."
Giống như ông nội tiền đến mức thể mở một bệnh viện tư nhân loại nhỏ ở nhà , các loại dụng cụ chữa bệnh đầy đủ, tiền là thật sự .
Triệu Hi những dụng cụ y tế , trong lòng đột nhiên nảy một ý nghĩ: "Bất kể là thiết y tế, là thiết điện gia dụng, đều một ngày hỏng." Sản phẩm dùng mười năm cũng sẽ hỏng.
Thanh âm của tiểu quản gia Đại Bảo vang lên: "Các vị ký chủ, trừ khi bạo lực phá hư bên ngoài, Đại Bảo thể cam đoan tất cả thiết bên trong biệt thự, trong lúc biệt thự vẫn còn vận hành sẽ vĩnh viễn hư hao nha."
Người Triệu gia thở phào nhẹ nhõm, là . Bình thường Vương Tuyết Cầm vẫn lo sợ tủ lạnh dung lượng lớn trong phòng bếp vì sử dụng thường xuyên mà hỏng!
Triệu Ngôn ý định , những còn của Triệu gia cũng hứng thú với nơi , đều đồng loạt rời .
Triệu Hi để Đại Bảo hiển thị khu vực mở khóa của biệt thự, chỗ bọn họ chính là đông viện, lúc đông viện còn chừng mười mấy phòng ngủ cùng phòng cho khách, phòng ngủ đều toilet cùng phòng quần áo, nhà bếp kiểu tây, phòng khách cùng phòng sưu tầm vân vân.
Những nơi như phòng ngủ phòng khách cần quá nhiều điểm tích lũy, mấy trăm là thể mở khóa, nhưng dù cũng cần thiết.
Tầm mắt Triệu Hi nhanh chóng đảo qua màn hình nửa trong suốt, bỗng nhiên chút kinh ngạc : "Thật kỳ quái, ông nội vì hai gian phòng sưu tầm?
Trên màn hình hiển thị, đông viện một gian phòng sưu tầm, ở phía tây viện cũng một gian phòng sưu tầm, hơn nữa phòng sưu tầm ở đông viện cần tới năm ngàn điểm tích lũy! Phải rằng tổng điểm tích lũy cần thiết để mở khu chức năng của đông viện, so với tây viện cần hơn mười ngàn điểm tích lũy để mở mà , đều ít hơn.
Triệu Húc suy đoán: "Chẳng lẽ trong phòng sưu tầm cất giấu vàng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/theo-cha-me-xuyen-khong-lam-nong-co-dai/chuong-110.html.]
Mấu chốt khi ông nội rời , với bọn họ trong phòng sưu tầm cái gì a, chỉ để cả tòa biệt thự cho bọn họ.
Dù hiện tại cách nào thăm dò phòng sưu tầm ở đông viện , một nhà cũng để ý.
Bởi vì tin tức, từ chỗ Chu Nguyên, quy mô công nhân xưởng đồ sắt trong núi mở rộng một ít, luân phiên rèn sắt nghiên cứu chế tạo vũ khí mới. Trai tráng thôn Hắc Thạch mỗi ngày đều lên núi đào mỏ khi trời còn sáng, thẳng đến khi trời tối mới xuống núi, tất cả quặng sắt đều bỏ trong gùi, tiểu đội vận chuyển thôn Đào Hoa đến là thể trực tiếp vận chuyển .
Triệu Chí Dân ngày ngày đều bận rộn thị sát tình hình thoát nước của đồng ruộng, chỉ huy thôn Đào Hoa sửa nhà.
Thôn dân tựa hồ nhận gì đó , trong thôn ngóng trông tới lập thu. ...
Cũng bao lâu, đầu tiên Triệu Hi thấy lưu dân cổ đại, bọn họ từ quan đạo nơi xa đến, mang theo già trẻ nhỏ, xanh xao vàng vọt quần áo tả tơi, chân trần mặt đất, ngón chân dính bụi bặm kết vảy máu, dáng vẻ thất tha thất thểu.
Triệu Hi trong phòng an ninh, nhíu mày hình ảnh thông qua camera ngoài cùng biệt thự, bàn điều khiển còn đặt một ít sách tiếng Anh, Tiêu Thính Vân bên cạnh im lặng .
Lòng đều là thịt, dù là ai khi cảnh tượng cũng cảm thấy nghẹn ngào.
Những lưu dân thấy thôn trang như , còn mây mù bao quanh, chỉ tưởng là thôn trang của địa chủ tiền ở huyện Đào Nguyên xây lên, dám phiền liền vội vàng vòng qua.
Có hài đồng mang ánh mắt cực kỳ hâm mộ biệt thự xa xa, giọng khô khốc với : "Thật giống nơi ở của thần tiên."
Mẹ gì, hài đồng khó chịu : "Mẹ, con uống nước, cũng ăn chút gì." Bọn họ nước.
Cửa sắt biệt thự mở , chỉ thấy mười mấy nam nhân to lớn mạnh mẽ xách thùng nước , trong tay cầm mấy chục chén sứ, múc chén nước từ trong thùng đưa cho bọn họ: "Tiểu thư chúng phát tâm việc thiện, cho uống chén nước ."