Chu lão viên ngoại mở trường học, trong tiềm thức liền cảm thấy là trường học tư thục. Trường tư thục cũng nơi nào cũng thể , học sinh hẳn là con cái của thế gia quý tộc.
Chu Nguyên lắc đầu: "Ta là dạy tất cả , đặc biệt là dân chúng bình thường, con cháu hào môn."
Chu lão viên ngoại sống đến cái tuổi , tất nhiên sống uổng phí, càng càng cảm thấy đúng.
Triều Thiên Khải lũng đoạn tri thức, học thức đa là thế gia quý tộc, dân chúng tầng là ngu vô tri, hành động của tiên nhân là mở dân trí?
Chu lão viên ngoại truy vấn chi tiết, Chu Nguyên gãi gãi đầu : "Ta cũng quá rõ, về chỉ xem bằng cấp, nga... bằng cấp chính là khi sách nghiệp xong sẽ cấp giấy chứng nhận."
Chu lão viên ngoại kinh hãi thôi, hồi lâu trầm giọng : "Quận Đào Nguyên chúng thật sự đổi, bọn họ là tiên nhân thật quá".
Có lẽ cũng chỉ tiên nhân mới thể từ bi như .
Chu lão viên ngoại như là sớm hiểu chút nội tình, gần đây lập tức dặn dò con cháu Chu gia gần nghiêm trang sách, thể đùa giỡn.
Chuyện Chu lão viên ngoại hố, nhanh truyền đến lỗ tai Triệu Hi.
Triệu Hi khiếp sợ thôi, một chén lưu ly thôi bán năm ngàn lượng? Nghe vẫn là Chu lão viên ngoại dựa quan hệ ép giá, ngoại trừ hút m.á.u nàng cái gì cho .
Kiếm tiền của trong nhà ý nghĩa gì?
Triệu Hi dạy dỗ thương nhân bán chén lưu ly một trận, lập quy củ chỉ thể dùng những đồ để kiếm tiền của thế gia quý tộc bên ngoài, nếu như là con cháu hoàng thất càng . Triệu Hi vô cùng chờ mong với việc tương lai thể kiếm một khoản lớn.
Gần đây canh tác vụ xuân kết thúc, huyện Đào Dương đều thuận lợi trồng bông, cứu tế sửa chữa do động đất vẫn đang tiếp tục tiến hành.
Hai ngày nay Triệu Húc thường xuyên lái chiếc xe tới quân doanh, là rèn luyện kỹ thuật lái xe của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/theo-cha-me-xuyen-khong-lam-nong-co-dai/chuong-213.html.]
Phùng Bình để ý tới mảng báo chí, khi tiên nhân cho phép, bắt tay an bài xây nên toà soạn.
In báo và in sách tuy chút khác , nhưng chênh lệch cũng tính là lớn, hiện giờ công nhân nhiều, in chữ rời cũng tiện dùng, nghĩ đến cũng khó.
Trong quận vô cùng hoan nghênh tiên nhân mở xưởng, chỉ cần mở xưởng thì cần công nhân. Hiện giờ tiên nhân hủy bỏ thuế đầu , chỉ cần nộp thuế ruộng đất, điều khiến cho dân chúng trong quận còn hạn chế ở thổ địa vốn , thể lưu động trong quận.
Bọn họ tất nhiên thể đến huyện Đào Nguyên công kiếm tiền.
Một đám vây quanh bàn việc tham khảo đặt tên tòa soạn hồi lâu, cuối cùng thật vất vả thống nhất gọi là Đào Nguyên bán nguyệt báo.
Nhật báo yêu cầu quá cao, hiện tại là đạt tới, bán nguyệt thì thành vấn đề, nếu thuận lợi về thể thành báo tuần.
(bán nguyệt báo: báo nửa tháng; nhật báo: báo hàng ngày)
Đặt tên, cân nhắc xem bản báo đầu tiên của Đào Nguyên bán nguyệt báo sẽ đăng những nội dung gì.
Phùng Bình : "Đương nhiên là đưa tin về chính sách mới? dân chúng huyện thành xa xôi nhất định chính sách mới của chúng !"
Trần Hành bên cạnh : "Còn nữa, bào báo thể quảng cáo cho các chủ xưởng, thể thu phí." Từ quảng cáo là lúc học từ trong miệng tiên nhân Triệu Húc.
Hiện giờ các xưởng đều cần nhân công lao động, những chủ xưởng sợ là sẽ thích báo quảng cáo .
Đoàn quân sư nhiều lắm vây quanh bàn tròn, mỗi mồm năm miệng mười thảo luận.
Triệu Hi ở ghế chính nhẹ giọng ho khan, an tĩnh , ánh mắt nàng sáng như đuốc, bình tĩnh : "Phiên bản đầu tiên của Đào Nguyên bán nguyệt báo còn cần đăng tải - Lệnh Chiêu Hiền".
Nhu cầu cấp bách hiện giờ của nàng chính là tuyển nhân tài! Hiện nay nhân tài trong tay nàng vẫn còn quá ít. Các ngành, các nghề, nàng đều cần nhân tài dũng mãnh tràn .
Hô hấp ở đây đột ngột căng thẳng, khẩn trương đến sắc mặt ửng đỏ, Trần Hành nắm chặt mép bàn mặt, khẩn trương hỏi: "Chủ công chính thức tuyên bố sử dụng chế độ khảo thí để tuyển dụng nhân tài?"