Hiện giờ bọn họ nắm chắc Vân Châu Thục Châu, chút căn cơ ở Kinh Châu, thật đúng là cho triều đình Thiên Khải sợ giặc ngoài chỉ sợ giặc trong.
Kinh Châu đại thắng, nhanh liền truyền khắp trời Nam đất Bắc, dân chúng triều Thiên Khải căn bản thể tin bọn họ cư nhiên thể chiến thắng, hơn nữa còn là đại thắng!
Thục Châu thâm sơn cùng cốc, một vị châu mục tài giỏi lợi hại như ? Thật sự là hảo nam nhi.
Trận thắng lấy lòng tin cho vô dân chúng.
Loại đại thắng há thể khen thưởng tướng lĩnh? Có dân chúng thấy ý chỉ cùng ban thưởng của Thánh Thượng từ kinh thành Đông Khê bắt đầu di chuyển, phỏng chừng nhanh là thể đưa đến Thục Châu ?
Toàn bộ Triệu gia vô cùng vui mừng với việc Triệu Húc cùng Tiêu Thính Vân đánh thắng trận, khi bọn họ trở về, Vương Tuyết Cầm lôi kéo bọn họ kiểm tra, chỉ sợ bọn họ thương.
Thấy cả hai đều hảo thương tích gì thì an tâm hơn nhiều.
Vương Tuyết Cầm cũng thấy , chuyện bọn họ thường xuyên xuất binh tác chiến cũng khó điều gì, chỉ thường xuyên dặn dò hai bọn họ chú ý bảo trọng thể, nghĩ đến trong nhà vẫn còn nhân, nên mạo hiểm.
Vì chúc mừng bọn họ đại thắng, Triệu gia còn cố ý tổ chức yến hội ăn mừng cho bọn họ, bàn bày đầy đồ ăn Triệu Húc cùng Tiêu Thính Vân thích.
Có mặn chay, rau xanh xào, nấm hương hầm gà, đầu thỏ cay v. v... đều , mùi thơm xông thẳng mũi.
Triệu Húc cầm một chén cơm trắng giống, : "Mẹ, nếu ngày nào cũng nấu như , con liền hận thể mỗi ngày đều đánh trận."
Mắt thấy Vương Tuyết Cầm trừng mắt liếc một cái, Triệu Húc lập tức cúi đầu, lấy khuỷu tay lặng lẽ chọc Tiêu Thính Vân, Tiêu Thính Vân liền hiểu ý mở miệng : "Lần đại thắng, cũng là nhờ trường y của Triệu Ngôn đại ca xuất lực."
Triệu Húc : ", cũng nên nhiều món đại ca thích ăn."
Triệu Ngôn đối diện lập tức khoát tay : "Đừng, cũng xuất lực gì, kén ăn cái gì cũng ăn , chỉ uống rượu thôi."
Triệu Hi ăn ngon lành, thỉnh thoảng uống một ngụm nước trái cây ép từ thiên nhiên.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/theo-cha-me-xuyen-khong-lam-nong-co-dai/chuong-310.html.]
Hộ vệ từ bên ngoài tới, tiếng gõ cửa vang lên: "Cốc cốc..."
Hộ vệ : "Chư vị tiên nhân, phụ trách ở sân bồ câu đưa tin tới."
Người một nhà kinh ngạc, khẩn cấp ? Vội vàng để cho phụ trách , phụ trách cũng là tín, thế trong sạch, do Vương Tuyết Cầm tự tay dạy kỹ thuật nuôi bồ câu đưa thư cho.
Vương Tuyết Cầm thấy , : "Tiểu Viên, ăn ? Mau xuống, cùng ăn một chút."
Người phụ trách lau mồ hôi trán, ánh mắt chút lo lắng, vội : "Không ăn. Tiên nhân mau xem, đây là tin tức từ 21 gửi tới."
21?
Triệu Hi suy nghĩ một chút : "Là từ Giang Nam tới."
Nhân viên tình báo của cục tình báo khắp đại giang nam bắc, mỗi bọn họ đều một con danh hiệu.
Triệu Hi đưa tay nhận lấy, ánh mắt xinh lướt qua, nụ mặt dần dần biến mất.
"Đừng là Chính Tích Đế băng hà nha?" Triệu Húc trêu chọc hỏi.
Triệu Húc thấy Triệu Hi mở miệng, dứt khoát cầm lấy thư tình báo, lúc nổi giận, vỗ một chưởng bàn ăn thủy tinh: "Mẹ nó, cẩu hoàng đế dám mơ ước của ?"
Cả nhà kinh ngạc.
Vẻ mặt Tiêu Thính Vân vẫn bình tĩnh như cũ, thấp giọng mở miệng: "Rốt cuộc cái gì?"
Triệu Húc: "Ta thu phục ba quận phía bắc Kinh Châu, coi là kỳ công, cẩu hoàng đế nạp Hi Hi cung phi. Hắn đang nghĩ cái chó gì chứ!"
Đây hiển nhiên là thủ đoạn mà đế vương cổ đại dùng, chuyên nhằm công thần, thường đưa những nữ quyến lập gia đình trong nhà cung, thứ nhất là để khen thưởng, thứ hai là để kiềm chế.
Đợt Triệu Húc đánh quá mãnh liệt, hai năm Chính Tích Đế bắt cóc đến Hung Nô, thực sự gặp qua sự tàn bạo của Hung Nô. Cho nên vốn chỉ đuổi Hung Nô khỏi bờ sông Trường Giang, đó cùng Hung Nô cai trị mỗi bên, nước sông phạm nước giếng.