Hoàng Xuân Hoa hiểu những điều đó, chỉ là nãi nãi đồng ý cho nàng và cùng học, đang vui vẻ ôm cây liễu trong sân lòng vòng xung quanh.
Lớp học buổi tối còn thể mở một lớp học ban đêm, học phí cũng cao, chuyên thu nhận những thôn dân việc đến muộn mới về nhà.
Những thôn dân việc ở xưởng in giấy, còn cảm nhận tầm quan trọng của việc chữ, nhưng khi đến nhà máy liền vô cùng bất ngờ, đề cập đến việc những chữ in đó , mà chỉ mỗi tên nhãn hiệu giá sách lưu trữ cũng , vì thế khi chuyển sách thường xuyên xảy sai lầm.
Bọn họ hiện tại , n.g.ự.c trái sẽ thẻ công nhân chuyên môn, thẻ công nhân tên cùng cương vị của , kết quả hầu hết đều thẻ của , hơn nữa còn xuất hiện việc lấy nhầm.
Hơn nữa ít thôn dân cẩn thận còn quan sát thấy, những thôn dân chữ tiền kiếm mỗi ngày so với bọn họ đều nhiều hơn một chút, tiền thưởng cũng nhận nhiều hơn họ một chút, cho dù là vì tiền thì họ cũng học để một vài chữ, cho nên nhân báo danh buổi tối cũng ít.
Trại Thanh Phong cũng nhận tin tức , thể im? Ban ngày dám tùy tiện xuống núi, nhưng ban đêm bọn họ cũng đến học, trong lúc nhất thời học đường thôn Đào Hoa vô cùng đông vui, náo nhiệt.
Học đường triển khai tổng cộng hai môn học, một môn là học chữ, môn còn là tính toán, những môn khác các phu tử còn hiểu rõ nên tạm thời triển khai.
Trên bàn trong lớp học đặt một quyển từ điển lớn cho dùng, bắt đầu học từ ghép âm, cộng thêm một vài chữ đơn giản.
Ngay cả Chu Nguyên đam mê nuôi heo, cũng sẽ dành thời gian cùng Vương Linh Nhi "ngẫu nhiên gặp " cùng đến thôn Đào Hoa giảng, đồng thời cũng cảm thấy chút hứng thú với ghép âm.
Hôm nay nắng khá to, ánh nắng mặt trời chút độc, may mắn cây cối che chắn cho cũng thể giảm bớt chút oi bức nóng nực .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/theo-cha-me-xuyen-khong-lam-nong-co-dai/chuong-95.html.]
Bởi vì ngoài, Triệu Húc cũng mặc xiêm y nam tử rộng thùng thình của triều Thiên Khải, nhưng một thời gian cũng thèm để ý đến hình tượng của , dứt khoát xắn ống quần cùng ống tay áo lên.
Triệu Húc mở ống trúc uống một ngụm nước lớn giải khát, hào sảng lau vệt nước đọng bên môi, bất đắc dĩ thở dài : "Thục đạo chi nan, khó hơn lên trời!"
Thục đạo nan thật đúng là sai, đường quả thật dễ , nếu quen dẫn đường thì đúng thật là . Có đường đất còn , một đoạn ngay cả đường đất cũng , xe đạp xe xe ngựa gì cũng vô dụng.
Tống Nhất Thanh cũng thở hồng hộc khi hai mắt phát sáng,"Đây chính là Triệu ngẫu hứng nghĩ ?" Ở bên ngoài Triệu Húc cũng Tống Nhất Thanh gọi là tiên nhân, nên bảo gọi là Triệu .
Triệu Húc vội xua tay: "Không , là thi tiên Lý Bạch ." Hắn cũng dám mạo danh khoác lác.
Thi Tiên?!
Làm thơ cũng thể thành tiên? Tống Nhất Thanh khen ngợi ngớt, âm thầm thở dài mặc dù thơ kém, nhưng nếu thành tiên sợ là cố gắng nhiều.
Vương Đại Trụ cùng Trần Minh hiểu, chỉ ở một bên an tĩnh uống nước.
Nghỉ ngơi một lát bốn tiếp tục lên đường, nếu nhầm đường, dựa theo hướng bản đồ mà thì lẽ họ sắp tới . Bọn họ một lát, cuối cùng cũng thấy một thôn xóm phía xa.
Bọn họ vui vẻ đến, mới phát hiện thôn xóm nhân khẩu ít, nhưng từ bên ngoài còn bằng thôn Đào Hoa.
Bốn qua đường đất, liền thấy một phụ nhân vàng vọt gầy gò vẻ mặt tuyệt vọng, hướng bọn họ : "Quý nhân, mua hài tử ? Trượng phu của cùng công công đều mắc bệnh nặng, tiền chữa trị. Ta một trai một gái, nam hài tám lượng bạc, nữ hài năm lượng bạc, chúng đều lời còn thể chút việc vặt." Trong nhà bệnh nhân nàng bỏ , đoạn đường ngẫu nhiên sẽ quý nhân lái xe ngựa qua, liền bày sạp ở chỗ .