Chỗ ở mà Quách Thắng Ý sắp xếp cho Hứa Lộc khá , căn hộ cao cấp đầy đủ tiện nghi trong thành phố, hai phòng ngủ, một phòng khách, đầy đủ tiện nghi, hôm nay cho đến dọn dẹp, ga trải giường trải gọn gàng, tủ lạnh cũng đầy rau củ quả.
Hứa Lộc : "Ngày mai đến đón nhé? Phải đến bệnh viện một chuyến."
Chung Du đáp "OK", xách vali cửa, vẫy tay chào .
Hứa Lộc tắm rửa xong, giường, rèm cửa chỉ kéo còn một khe hở, để lộ một chút ánh sáng bên ngoài, bận rộn cả ngày, nhưng vẫn khó ngủ.
Trước đây cô chỉ cần đặt lưng xuống là thể ngủ, đó công việc quá bận rộn, bận đến tận khuya mới lên giường, lên giường cũng nghĩ đến chuyện ngủ, mà là nghĩ xem phương án đưa vấn đề gì , thế nào để đối phó với những khách hàng khó tính, lâu dần, liền hình thành thói quen giường suy nghĩ lung tung.
Hôm nay đến đây, tiếp xúc với khách hàng mới, phương án cũng vội, gì nghĩ.
Cô chằm chằm ánh sáng xuyên qua khe rèm, hai năm trôi qua, những sống ở thành phố chắc nhiều đổi, Nhan Tư cô mang thai , chắc cũng khác cũng nên yêu đương, kết hôn .
Sáng hôm tuyết ngừng rơi, bồn hoa trong tiểu khu phủ một lớp tuyết dày, đường lái xe dọn dẹp, chỉ còn nước đá trơn trượt.
Hứa Lộc ở ghế phụ, nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm đầu: "Sao gọi tài xế cùng?"
Chung Du nắm vô lăng : "Trời lạnh như , cho tài xế nghỉ ngơi một ngày."
Hứa Lộc mặt cảm xúc: "Rõ ràng là lái chiếc xe ."
"Em lái cũng mà?" Chung Du theo định vị lái xe bệnh viện một cách suôn sẻ, tìm chỗ đậu xe, tìm thấy một chỗ trong dãy xe đậu kín.
Xe hai bên đều đậu sát giữa, chỗ đậu nhỏ, Hứa Lộc : " thấy với kinh nghiệm lái xe chỉ nửa năm của , lái , là để lái."
Chung Du: "Lãnh đạo, tin em ..."
Cậu xong, tay đánh lái, cán qua một đống tuyết mặt đất, đạp nhẹ chân ga, xe lùi chỗ đậu, đó liền thấy một tiếng va chạm nhẹ——
Chiếc Panamera đ.â.m chiếc xe bên trái.
Hứa Lộc chậm rãi đầu : "Lãnh đạo thật sự khó tin tưởng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/theo-duoi-tinh-yeu/chuong-128.html.]
Chung Du đạp phanh c.h.ế.t dám nhúc nhích, Hứa Lộc thở dài, đẩy cửa xuống xe, vòng xem tình hình, cản của hai xe cọ , may mà Chung Du phanh kịp, nghiêm trọng lắm, xe sát , tróc sơn .
Hứa Lộc định , đầu logo đuôi xe đụng, trùng hợp thật, hôm qua mới thấy một chiếc.
Cô vòng phía , tuyên án tử hình cho Chung Du: "Chúc mừng , đụng một chiếc Maybach."
Khuôn mặt trai của Chung Du lập tức tái nhợt: "Phải bồi thường bao nhiêu tiền?"
Hứa Lộc cũng rõ, nhưng cố ý nhân cơ hội răn dạy tính khí hấp tấp của , : "Trước đây từng thấy đụng Bugatti, bồi thường hàng triệu, tính toán xem, chắc... mấy chục nghìn là ít nhất."
Chung Du: "............"
Hứa Lộc : "Đậu xe cẩn thận, xuống chụp ảnh, đợi chủ xe, hoặc là để điện thoại cho ."
Chung Du: "Em bồi thường nổi..."
Hứa Lộc khoanh tay, nghiêm túc : "Vẫn bồi thường đúng ? Ai bảo lái xe tự tin quá mức."
Mặt Chung Du tái nhợt, tuyệt vọng: "Em về Thượng Hải..."
Hứa Lộc nhịn thành tiếng, dọa đủ , cô : "Xuống xe nhanh , xe của , thật sự bồi thường mấy chục nghìn, cũng là dùng bảo hiểm của lão Quách, giờ tiền, để bồi thường."
Chung Du và Quách Thắng Ý cách mấy cấp, thiết, lo lắng hỏi: "Nếu nhất quyết bắt em bồi thường thì ?"
Hứa Lộc tùy ý : "Vậy bồi thường giúp , xuống xe ."
Chung Du chân tay rụng rời, thấy câu liền an tâm hơn nhiều, nhưng cũng chỉ là cầu an tâm thôi, : "Vẫn là để em tự bồi thường , rút kinh nghiệm."
Hứa Lộc , vòng đầu xe Maybach quan sát, chiếc hôm qua thấy , nhưng giống. Ánh mắt cô lướt qua, chú ý đến một tấm thẻ dán bên trong kính chắn gió, gần , đó ghi một dãy liên lạc.
Vừa lúc Chung Du bò xuống từ ghế phụ, cô vẫy tay : "Gọi điện thoại liên hệ với chủ xe ."