Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 449: Thả hổ về rừng
Cập nhật lúc: 2025-12-10 07:24:32
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đám đông xem náo nhiệt vẫn giải tán, ai nấy đều chờ xem bà già bệnh nặng của Lý Hồng Thẫm đến dạy dỗ cô .
Cục trưởng Thẩm về , để hai công an trông chừng Lý Hồng Thẫm. Lý Hồng Thẫm xổm ở góc tường, rụt cổ, ủ rũ như gà rù, thỉnh thoảng liếc mắt quanh, con ngươi đảo liên hồi, trông rõ là đang lo lắng.
Chị Trương nhanh, đầy hai mươi phút , theo là một bà cụ trạc 60 tuổi bó chân gót sen và một đôi nam nữ 30 tuổi, chắc hẳn là và chị của Lý Hồng Thẫm.
"Lý Hồng Thẫm, cái con ranh c.h.ế.t tiệt gây họa cho tao!" Bà cụ tuy bó chân nhưng nhanh nhẹn, xông đến vặn tai Lý Hồng Thẫm.
"Ôi chao, ôi chao, , nhẹ tay thôi! Tai con sắp đứt !" Lý Hồng Thẫm đau đớn kêu oai oái.
Chị Trương dẫn vợ chồng Lý Đại Cương đến gặp Khương Duyệt, cúi đầu xin móc một nắm tiền đưa cho Khương Duyệt.
"Xin cô nương, em gái gây phiền phức cho cô. xin trả nốt tiền cái áo , mong cô đừng báo án bắt nó tù!" Lý Đại Cương liên tục xin Khương Duyệt.
Khương Duyệt ba nhà họ Lý đều bình thường, chẳng hiểu Lý Hồng Thẫm hư hỏng thế .
Thấy họ thành tâm, sự việc cũng gây hậu quả nghiêm trọng gì, cô cũng cho họ một lối thoát: "Không cần nhiều thế , áo quần nhà mặc thì đều giảm giá. Cái áo bán giảm giá còn 45 đồng, tiền thừa cầm về !"
"Cảm ơn, cảm ơn cô!" Vợ chồng Lý Đại Cương nhận tiền, rụt rè hỏi: "Vậy em gái đồn công an chứ?"
" thể rút đơn kiện, nhưng vẫn giữ quyền truy cứu trách nhiệm!" Khương Duyệt chừa một đường lui, đề phòng Lý Hồng Thẫm giở trò quấy rối.
"Cái... cái gì là quyền truy cứu trách nhiệm?" Lý Đại Cương hiểu ý Khương Duyệt.
"Ý là, chỉ cần Lý Hồng Thẫm an phận thủ thường, sinh tà tâm thì sẽ chuyện gì! nếu cô đường ngang ngõ tắt thì sẽ truy cứu đến cùng!" Khương Duyệt giải thích.
"Được , về nhà nhất định sẽ dạy dỗ nó t.ử tế, nó mà còn dám phạm tội, đ.á.n.h gãy chân nó! Đa tạ cô nương!" Lý Đại Cương thở phào nhẹ nhõm. Chủ yếu là bước thấy trong tiệm quân nhân nên run.
Công an cũng mừng vì hai bên tự thương lượng giải quyết , đỡ việc cho họ, liền mở còng tay cho Lý Hồng Thẫm. Sau đó thấy Lý Hồng Thẫm già vặn tai lôi , kêu la oai oái suốt dọc đường.
Khương Duyệt trở trong tiệm, Dương Thúy Linh vẫn còn ấm ức: "Chị Khương Duyệt, chị dễ tính quá đấy, thả con mụ đó dễ dàng thế! Cô đáng ghét như , đáng lẽ tống tù cho bóc lịch!"
"Bắt tù nữa?" Khương Duyệt hỏi.
Dương Thúy Linh phồng má: "Thì để cô chịu khổ trong tù, thế mới nhớ đời chứ!"
Khương Duyệt : "Thế còn thiệt hại của chúng thì ?"
Dương Thúy Linh "A?" một tiếng ngơ ngác.
Bác Dương lúc lên tiếng: "Cái cô Lý Hồng Thẫm tuy đáng ghét, nhưng đúng là cũng chẳng kẻ đại gian đại ác gì, so với hai con mụ độc ác hôm qua thì bõ bèn gì! Bác đồng ý với cách của Khương Duyệt, cô tù thì chúng hả giận thật, nhưng chúng cũng chẳng lợi lộc gì!"
Dương Thúy Linh gãi đầu: "Hình như cũng đúng!"
Khương Duyệt Cố Dã, hỏi: "Cố Dã, thấy ?"
Bác Dương và Dương Thúy Linh cũng đều về phía Cố Dã.
Cố Dã trầm giọng : "Em đúng lắm. Lý Hồng Thẫm hạng đại gian đại ác, cùng lắm chỉ là tham chút của vặt. Gia đình cô nhận sai, bồi thường thiệt hại , quả thực cần thiết tống cô tù!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-449-tha-ho-ve-rung.html.]
Vở kịch khôi hài Lý Hồng Thẫm cướp áo đến đây là kết thúc. Khương Duyệt đống quần áo dọn dẹp một phần, với bác Dương và Dương Thúy Linh: "Bác Dương, Thúy Linh, cũng vất vả , dạo chúng nghỉ ngơi mấy hôm. Mọi yên tâm, trong thời gian nghỉ, lương vẫn tính đủ! Đợi chuyện ở tỉnh thành giải quyết xong xuôi, chúng sẽ sửa sang cửa hàng thật , lúc đó khai trương !"
"Nghỉ thì đừng trả lương cho chúng , Khương Duyệt , ngày thường cháu cho chúng đủ nhiều !" Bác Dương xua tay.
"Bác Dương, nghỉ cũng là chơi , chúng còn sửa sang đống quần áo nữa mà!" Khương Duyệt .
Bác Dương và Dương Thúy Linh thấy cũng hợp lý nên từ chối nữa.
Tuy chuyện giải quyết xong nhưng khi Khương Duyệt vẫn dặn dò bác Dương và Dương Thúy Linh tối ngủ cảnh giác một chút. Cẩn tắc vô áy náy, lúc nào cũng ý thức an thì bao giờ thừa!
"Cố Dã, chúng đón Ninh Ninh tan học !" Khương Duyệt thấy 4 giờ rưỡi chiều, liền thu dọn đồ đạc, đeo túi cùng Cố Dã rời khỏi cửa hàng.
Lái xe đến cổng nhà trẻ, đợi vài phút thì tiếng chuông tan học vang lên.
Thời chuông điện tự động, tan học chuyên gõ cái kẻng nhỏ treo mái hiên.
hai đợi mãi, đợi mãi vẫn chẳng thấy Ninh Ninh . Khương Duyệt bỗng vỗ trán cái bốp: "Cố Dã, hai chúng ngớ ngẩn ? Hai hôm nay Ninh Ninh học ! Trưa nay chúng gửi con bé sang nhà chị Triệu ăn chực mà?"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Cố Dã nhướng mày, cũng bật : "Ừ nhỉ, cũng quên khuấy mất!"
Cả hai lúc nhịn đều bật .
"Về nhà thôi!"
Hai về đến khu gia thuộc, Ninh Ninh và Triệu Viễn Kỳ cùng mấy đứa trẻ đang chơi trò "mèo đuổi chuột". Thấy Khương Duyệt và Cố Dã, lũ trẻ vui vẻ nhào tới: "Mẹ, bố!"
Khương Duyệt bế bổng Ninh Ninh lên, hôn chùn chụt má con gái, : "Ngày mai Ninh Ninh học đấy, vui nào?"
"Vui ạ!" Ninh Ninh học , vội vàng đòi về nhà soạn cặp sách.
Cố Dã về đơn vị tăng ca, với Khương Duyệt một tiếng .
Chị Triệu thấy tiếng động liền , thấy Khương Duyệt vội kéo cô hỏi han tình hình.
Khương Duyệt kể sơ qua sự việc, chị Triệu vẫn chút lo lắng: "Lão họ Hách đó lợi hại như , liệu biến cố gì nữa ?"
"Sẽ !" Khương Duyệt khẳng định chắc nịch.
Lại nhóm Hách Phú Quý, trưa nay ăn một trận đòn, ai nấy đều ngậm bồ hòn ngọt. Khó khăn lắm Sư trưởng Trịnh mới dẫn quân rời , bọn họ cũng dám ở bệnh viện huyện Tình Sơn nữa, vội vàng thu dọn đồ đạc lên xe về tỉnh thành.
Hôm qua đến hung hăng bao nhiêu thì lúc Hách Phú Quý xám xịt bấy nhiêu. dù là Hách Phú Quý, Hách Thiến chị em Hàn Dao Hàn Lộ, lúc đều thầm thề trong lòng, về nhất định vận dụng quan hệ để trả thù Cố Dã và Khương Duyệt.
"Mối thù báo, tao mang họ Hách!" Hách Phú Quý gầm lên trong xe.
mở miệng chuyện, mặt đau, mắt đau, chỗ nào cũng đau, ông kêu oai oái, kêu nguyền rủa Cố Dã, Khương Duyệt và cả tên Sư trưởng Trịnh khốn kiếp .
Ông cho bọn họ kết cục của việc thả hổ về rừng!