"Thôi , đồng m.ô.n.g quạnh thế gì ai? Cậu đừng tự dọa !" Quản đốc Chu mất kiên nhẫn.
"Không rể, em thấy thật mà! Có một nam một nữ đang chuyện!" Giám đốc Trương rụt cổ lưng rể, một tay túm vạt áo ông , mắt đảo như rang lạc, giọng run run: "Nói cái gì mà chuột với rắn gián..."
Nghe , quản đốc Chu cũng dừng , dỏng tai ngóng.
"Làm gì tiếng gì? Chỉ tiếng gió thôi! Đã bảo đừng thần hồn nát thần tính!" Quản đốc Chu cạn lời.
ông vẫn nhịn cái thằng em vợ nhát gan . Ai bảo vợ ông sáu chị em gái mà chỉ mỗi mống em trai , bố vợ cưng như trứng mỏng. Ông rể nào dám ho he với em vợ là vợ vác chổi rượt đ.á.n.h ngay!
Giám đốc Trương vẫn căng tai , dám chắc tiếng , nhưng giờ im bặt.
"Thôi, nhanh cho xong, hôm nay rét c.h.ế.t !" Quản đốc Chu hà tay cho ấm. Nếu vì thằng em vợ sắp cưới vợ thiếu tiền mua xe đạp thì ông cũng chẳng nửa đêm chui khỏi chăn ấm chạy đây.
"Anh rể, lão Lý giờ vẫn tới? Chính lão bảo sớm chút mà!" Trời lạnh như cắt da cắt thịt, giám đốc Trương lập cập.
lúc , đầu bỗng vang lên mấy tiếng "quạ quạ" âm trầm rợn . Giám đốc Trương sợ quá bệt xuống đất. Quản đốc Chu cũng giật , ngẩng lên thấy hai con quạ đen bay vụt qua.
"Không , là chim thôi!" Quản đốc Chu tìm chỗ khuất gió, móc trong túi bình rượu nhỏ, tu một ngụm đưa cho em vợ: "Này, hai ngụm cho ấm !" Cũng là để thêm gan!
Không hiểu hôm nay quản đốc Chu thấy lòng bồn chồn, cứ cảm giác bất an.
"Đến Bảo, con mụ họ Khương nghi ngờ chúng , cẩn thận đấy!"
"Sợ cái đếch gì! Xưởng là của em, con mụ đó nghi cũng cái ch.ó gì!" Rượu mạnh bụng, nóng lên, gan giám đốc Trương cũng to .
"Cơ mà cũng , con mụ nhập hàng thật! là hàng xuất khẩu khác!" Quản đốc Chu chép miệng, hừ lạnh: "Con mụ đó chỉ tội điều, chứ cứ đường hiếu kính chúng một chút thì lắm chuyện thế !"
"Anh rể sai ! Kể cả nó hiếu kính thì bao nhiêu? Ba cọc ba đồng lọt mắt ? Đâu nhiều bằng việc em tuồn hàng của nó bán!" Giám đốc Trương lúc vứt sạch tiếng khả nghi nãy đầu, chỉ chăm chăm nghĩ đến tiền.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Quản đốc Chu nhếch mép : "Cũng !"
Lúc đó, Khương Duyệt hai kẻ bàn tán chuyện trộm hàng của kiếm tiền một cách kiêng nể, mũi cô lệch vì tức.
"Cặn bã!" Khương Duyệt rít qua kẽ răng, hận thể lao tẩn cho chúng một trận. Cái thá gì mà đòi cô hiếu kính? Không đ.á.n.h chúng thành đầu heo thì cô mang họ Khương!
Cố Dã thấy vợ tức giận liền hiệu cô bình tĩnh.
"Anh rể, bảo ai cặn bã?" Giám đốc Trương đột nhiên sang hỏi.
"Cái gì?" Quản đốc Chu ngơ ngác, ông gì ?
"Vừa nãy chẳng cặn bã ?" Giám đốc Trương kéo cổ áo, bực bội c.h.ử.i hùa theo: "Con mụ họ Khương ăn mảnh, cho chúng chút lợi lộc nào, đúng là loại cặn bã!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-460-danh-thanh-dau-heo.html.]
Khương Duyệt: "..."
Tính cô nóng nảy, nhịn nổi nữa! Hai thằng ngu ăn cướp la làng còn dám mắng cô?
Cố Dã ấn vai cô xuống, khẩu hình miệng : "Bắt trộm bắt tận tay, giờ em mà bằng chứng tiêu thụ thì công cốc!"
Khương Duyệt hiểu Cố Dã đúng, cô chỉ là quá giận thôi.
Quản đốc Chu thấy em vợ hôm nay cứ lảm nhảm, lúc thì tiếng , lúc thì bảo ông chuyện. "Lần bảo lão Lý đổi chỗ khác!" Ông sang bãi tha ma lập lòe đốm lửa ma trơi bên cạnh rừng cây, đúng là rợn thật.
"Anh rể, lão Lý tới? Hay là cho chúng leo cây ?" Giám đốc Trương sốt ruột.
"Có tới!" Vừa dứt lời thì tiếng bước chân. Quản đốc Chu vội bảo em vợ im lặng, giả tiếng gà trống gáy hai tiếng.
Phía đối diện cũng đáp tiếng "cục tác".
Cách đó hơn mười mét, Khương Duyệt cứng đờ . Nửa đêm gà gáy, đúng là "Chu Bái Bì" (địa chủ ác bá) danh bất hư truyền!
Ám hiệu khớp, quản đốc Chu và giám đốc Trương bước từ gốc cây. Đối diện là một gã thấp bé che kín mặt mũi.
"Mang hàng ?" Gã lùn cất giọng khàn khàn khó .
"Mang !" Quản đốc Chu chỉ lấy tiền nhanh về ngủ với vợ. Họ giao dịch với gã nhiều , dẫn gã đến chỗ giấu hàng ngay cạnh rừng cây nhỏ.
"Tiền trao cháo múc!" Giám đốc Trương chìa tay đòi tiền.
"Lô vải thêm ít nữa đây, tiền thành vấn đề! Còn cả mấy cái áo ngắn tay hình động vật nữa, lấy nhiều !" Gã lùn đeo cái túi bên hông, lôi xấp tiền đếm định đưa cho Trương.
lúc , gã lùn chợt cảm thấy . Hắn nhạy bén với nguy hiểm, đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Quản đốc Chu và giám đốc Trương tưởng gã định quỵt tiền, hai lao tới kẹp chặt hai bên: "Sao? Định ăn quỵt ?"
Gã lùn cuống cuồng: "Buông tao ! Có tới!"
Hai kẻ đang định nhạo thì đột nhiên mỗi đứa ăn một cú đá, kêu oai oái ngã dúi dụi một ngôi mộ.
Giám đốc Trương sợ vãi cả quần: "Á á á, rể, ma!"
"Ma cỏ cái gì, là đấy!" Quản đốc Chu c.h.ử.i đổng, "Thằng ch.ó nào dám đá ông? Biết bố mày là ai ?"
"Chu Quý, ngẩng đầu lên mà xem là ai!" Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lẽo vang lên.
Quản đốc Chu giọng , mặt biến sắc, thầm kêu hỏng !