Khương Duyệt lườm yêu Cố Dã, ngón tay vẽ vòng tròn n.g.ự.c , vẻ mặt kiều mị, giọng ngọt ngào c.h.ế.t : "Cửa đóng kìa!"
Cố Dã nheo mắt, c.ắ.n nhẹ cằm cô, như : "Đừng hòng lừa , lúc đóng cửa !"
Đừng tưởng cô định lừa đóng cửa để tranh thủ chạy trốn.
Thấy lừa , Khương Duyệt đảo mắt, bộ lắng : "Ninh Ninh dậy !"
Nói cô đẩy định nhảy xuống, nhưng Cố Dã càng ôm chặt hơn. Hơi thở nóng rực phả mặt cô, đôi mắt phượng ánh lên vẻ giễu cợt vì thấu mưu kế: "Chiêu dùng nhiều quá , với linh nghiệm !"
Khương Duyệt: "..."
Cuối cùng, cô vẫn Cố Dã bế phòng ngủ phía đông. Tuy nhiên, Cố Dã cũng e ngại Ninh Ninh thức dậy bất chợt nên chỉ hôn hít vợ cho thỏa cơn nghiện chứ dám gì quá giới hạn. Cô vợ nhỏ thơm ngọt, hôn mãi chán.
Quả nhiên Ninh Ninh ngủ lâu. Tỉnh dậy gọi thấy, bé tự chui khỏi chăn, thấy quần áo sạch để bên cạnh liền tự mặc .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Ninh Ninh đây nào!"
Vừa cửa bé tiếng gọi. Quay , sân đầy tuyết lúc nãy giờ sạch bong, đó là hai tuyết to đùng.
Trong mắt Ninh Ninh, ba mặc áo len, tay chống cái xẻng lớn tủm tỉm . Mẹ mặc áo bông hoa nhí, vui vẻ vẫy tay với bé.
Hình ảnh khắc sâu tâm trí Ninh Ninh lâu, đến nỗi trong mơ bé cũng thấy ba với . Sau mỗi khi nhớ nhà, bé nhớ về khoảnh khắc ấm áp hôm nay.
"Nào, Ninh Ninh gắn mũi cho tuyết !" Khương Duyệt đưa củ cà rốt cho con, bảo bé theo .
Ninh Ninh cắm củ cà rốt mặt tuyết, thấy lấy hai cái cúc áo màu đen.
"Mẹ ơi, đây là mắt tuyết ạ?"
" !" Khương Duyệt cầm tay con ấn cúc áo , như ảo thuật lấy quả ớt đỏ.
"Ninh Ninh đoán xem cái gì nào?" Khương Duyệt lắc lắc quả ớt, "Đoán đúng thưởng!"
Ninh Ninh nhíu mày suy nghĩ mãi , bèn sang cầu cứu ba: "Ba !"
Cố Dã chỉ miệng . Mắt Ninh Ninh sáng lên: "Là miệng tuyết ạ!"
" !" Khương Duyệt tươi giơ ngón tay cái khen con, cùng bé gắn miệng cho tuyết.
Sau đó họ quàng khăn, đội mũ cho tuyết. Nhìn hai tuyết xinh xắn trong sân, Khương Duyệt tiếc rẻ: "Giá mà máy ảnh chụp thì quá!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-483-gap-lan-nao-danh-lan-do.html.]
"Có đấy!" Cố Dã , "Phóng viên Vương của báo quân đội đến đây lấy tin phong tục từ hai hôm , máy ảnh. Em chụp thì để gọi!"
Mắt Khương Duyệt sáng rực: "Muốn chụp, chụp ạ!"
"Được, đợi một lát!" Cố Dã khoác áo quân đội ngoài.
Khương Duyệt chợt nhớ đến đây lâu mà tấm ảnh chung nào với chồng.
"Ninh Ninh, ba gọi chú phóng viên đến chụp ảnh cho nhà với tuyết đấy. Đi, tết tóc cho con nhé."
Lúc Cố Dã dẫn phóng viên Vương đến, tuyết trang trí , một cái còn mặc áo khoác nhỏ. Ninh Ninh tóc tai gọn gàng, tết b.í.m xinh xắn, quần áo chỉnh tề.
Khương Duyệt như trang điểm mà như , tóc tết hờ hững vắt qua vai, vẻ lười biếng mà kiều mị.
Cố Dã vợ ngẩn ngơ, mãi đến khi phóng viên Vương trầm trồ khen cây quế to mới sực tỉnh.
Thấy ánh mắt si mê của chồng, Khương Duyệt ngay ý đồ của thành công mỹ mãn, khóe miệng giấu nổi nụ đắc ý. Cô rõ trang điểm càng tự nhiên, lên ảnh càng .
"Đoàn trưởng Cố, chị chụp ảnh gia đình ? Lấy cây quế nền nhé, chụp vài góc cho!" Phóng viên Vương thích cây quế và cái sân nhỏ sạch sẽ .
"Chú ơi, chụp cả tuyết nữa ạ!" Ninh Ninh giọng non nớt, tay chân luống cuống vì đầu chụp ảnh.
Tấm đầu tiên Cố Dã bế Ninh Ninh, Khương Duyệt khoác tay tựa vai , phía là hai tuyết, phía là cây quế.
Tấm thứ hai Ninh Ninh xổm giữa hai tuyết chống cằm, Khương Duyệt tựa nửa lòng Cố Dã, với ống kính.
Chụp liên tiếp mấy tấm, Khương Duyệt kéo Cố Dã cửa nhà chính chụp riêng hai tấm.
"Đoàn trưởng Cố, nhà chị thật! Như chốn đào nguyên ! Cây quế mùa thu nở hoa chắc thơm nức mũi!" Phóng viên Vương chụp xong cứ tấm tắc khen mãi.
Tiễn phóng viên Vương về xong, cả nhà ba quây quần ăn trưa bên chiếc bàn nhỏ trong bếp.
Sáng thứ hai, Khương Duyệt đưa Ninh Ninh học và xin phép nghỉ một tuần. Năm nay Tết sớm, trường học nghỉ đông cũng sớm. Sau đợt Kinh thành về chắc Ninh Ninh cũng chỉ học thêm vài buổi là nghỉ Tết.
Tuyết rơi dày, đường từ khu gia đình huyện thành ai dọn nên đóng băng trơn trượt. Khương Duyệt trượt băng một đoạn dài để đến cửa hàng.
Thấy cô xuất hiện, bác Dương hú hồn: "Ối giời ơi bà cô của , băng tuyết thế mà cô cũng ?" Bác vội đỡ cô nhà, dù cô bảo t.h.a.i nhưng bác vẫn lo cô ngã.
"Bác , cháu đến báo tin vui. Lão ác bá họ Hách càn nữa , đợi cháu Kinh thành về sẽ sửa sang cửa hàng!"
"Thật á? Thằng khốn họ Hách bắt ?" Liên Dung Dung đang đ.á.n.h răng chạy , tin mừng liền nhổ toẹt một cái: "Tốt nhất đừng để gặp hai con mụ độc ác , vặt trụi lông chúng nó! Gặp nào đ.á.n.h đó!"