Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 552: Nhập học
Cập nhật lúc: 2025-12-10 11:04:29
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Duyệt ngờ Cố Dã là ngay, cô cứ tưởng hai còn ở bên thêm vài ngày nữa.
Nhìn theo Cố Dã lên chiếc xe quân sự đến đón, Khương Duyệt ở cửa, c.ắ.n chặt môi để bật .
Trong lòng cô bỗng chốc trở nên trống trải, như thể một góc nào đó khoét .
Tuy mấy ngày nay hai vợ chồng ít gặp mặt, nhưng cô vẫn ở bên cạnh. Đêm thỉnh thoảng tỉnh giấc thấy bên, sáng dậy ngửi thấy mùi hương lưu , cô đều thấy yên tâm.
từ hôm nay trở , sẽ một thời gian dài cô gặp .
Dung Âm về từ lúc nào, bên cạnh vỗ vai con dâu: "Đừng buồn con ạ, Cố Dã sẽ về sớm thôi!"
Khương Duyệt mím môi, khẽ "" một tiếng.
Hôm là ngày tân sinh viên Đại học Bắc Kinh nhập học, Khương Duyệt ngủ sớm.
Từ mai cô chính thức chuyển sang tứ hợp viện ở. Nói thật, cô vốn tưởng Cố Dã sẽ cùng cô sang đó, ở cùng cô vài ngày cho quen, nên lòng vẫn bình thản. Không ngờ nhận lệnh đột ngột như .
Nghĩ đến việc tối mai ngủ ở một nơi mới lạ mà bên cạnh, lòng Khương Duyệt bỗng thấy thấp thỏm.
Khương Duyệt ngủ từ lúc nào, khi tỉnh dậy trời sáng.
Ba đứa nhỏ dậy sớm, đang cho ăn sữa lầu.
Dung Âm cũng dậy, thấy con dâu xuống lầu liền vẫy tay: "Sao ngủ thêm chút nữa? Dậy sớm thế , hôm nay khai giảng nên hồi hộp ?"
Khương Duyệt : "Vâng ạ, tối qua mãi con mới ngủ , cứ nghĩ xem hôm nay nhập học quên mang gì !"
Hai con trò chuyện một lúc, Dung Âm thêm: "Ở đây còn ít đồ cần mang sang tứ hợp viện, lát nữa đợi Tiểu Đường qua lái xe đưa chúng !"
Tiểu Đường là cảnh vệ viên của Cố Hoài Cảnh. Mấy nay ông họp về nhưng vẫn nhớ hôm nay con dâu chuyển nhà và nhập học, tối qua gọi điện dặn Dung Âm hôm nay sẽ cho Tiểu Đường sang giúp.
Thực Khương Duyệt chẳng gì cần mang, là do Dung Âm lo bên tứ hợp viện thiếu đồ nên hôm qua sai thư ký mua sắm một đống lớn, hôm nay mang sang.
Không lâu , tiếng động cơ ô tô vang lên bên ngoài. Một trai trẻ mặc quân phục bước , thái độ cung kính khuân hết đồ đạc Dung Âm chuẩn lên xe. Dung Âm cũng cùng, đông nên chia hai xe.
Hơn 8 giờ đến nơi. Ngõ tứ hợp viện hẹp, ô tô nên đỗ ở đường lớn, bộ mất hai phút.
Tiểu Đường cần mẫn khuân đồ xuống xe. Dung Âm và chị Tôn bế hai đứa lớn xuống .
Khương Duyệt mấy ngày nay ở đây suốt nên hàng xóm láng giềng đều quen mặt. Thấy họ tay xách nách mang tới, chào: "Tiểu Khương đến đấy !"
"Vâng ạ, bác Lý buổi sáng lành!"
Khương Duyệt lễ phép mỉm .
Hàng xóm tò mò Tiểu Đường chạy chạy , thì thầm bàn tán: "Cậu quân nhân chắc là chồng cô Tiểu Khương nhỉ?"
Câu lọt tai Tiểu Đường giật , vội vàng thanh minh: "Bác ơi đừng bừa, cháu là cảnh vệ viên của thủ trưởng, đây là nhà đoàn trưởng của cháu!"
Bác gái hàng xóm chỉ mấy chữ "cảnh vệ viên", "thủ trưởng", ngạc nhiên hỏi: "Vị thủ trưởng nào thế? Xem bác ?"
Tiểu Đường , đương nhiên thể tùy tiện tiết lộ tên Cố Hoài Cảnh, chỉ : "Thủ trưởng quân đội ạ!"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-552-nhap-hoc.html.]
Nói xong tiếp tục khuân đồ.
Hàng xóm dịp bàn tán: "Sao lính năng cứ ấp a ấp úng thế nhỉ?"
Một ông chú từng lính, hiểu về quân đội phân tích: "Vừa nãy bảo đây là nhà đoàn trưởng của ? thấy Tiểu Khương còn trẻ, chồng cô mà là đoàn trưởng thì ít nhất cũng hơn bốn mươi, chẳng lẽ là vợ hai?"
"Đoàn trưởng chức to lắm ? Lương chắc cao nhỉ? Nghe lão Thái gia bán cái nhà 3000 đồng đấy! Các bác bảo thời buổi ai ngốc mà bỏ tiền mua nhà chứ? Đơn vị chẳng phân nhà cho ở !"
"Nói cũng , nếu chồng Tiểu Khương là đoàn trưởng thật thì ở khu gia binh chứ? Sao chạy ngõ mua nhà gì?"
Mấy hàng xóm rõ ràng tò mò về hộ gia đình mới chuyển đến .
Khương Duyệt đang là chủ đề bàn tán. Cô bận tối mắt tối mũi, đồ đạc bỏ xuống cho con bú, với chồng một tiếng xách cặp đến Đại học Bắc Kinh nhập học.
"Chị dâu, để em xách cho!"
Tiểu Đường xách chăn chiếu đặt đất lên, theo Khương Duyệt.
Khương Duyệt ở ký túc xá, nhưng tân sinh viên đều phân phòng. Cô nghĩ thỉnh thoảng về nhà thì chỗ nghỉ trưa nên cũng chuẩn chăn gối.
Vì ở gần nên Khương Duyệt đến khá sớm. Giống như đời , bước cổng trường cổ kính của Bắc Đại, các khoa đều chị khóa kê bàn, căng băng rôn đón tiếp tân sinh viên.
Khương Duyệt một đường thu hút ít ánh .
cô chẳng bận tâm, tìm khu vực khoa Tiếng Anh, cô với sinh viên đón tiếp: "Chào , em đến nhập học!"
Nam sinh đeo kính chằm chằm Khương Duyệt ngẩn ngơ, nhất thời phản ứng kịp. Mãi đến khi bạn khoa Vật lý bên cạnh huých tay một cái, mới bừng tỉnh, vội đẩy gọng kính, hào hứng : "Chào em, em tên gì? Là tân sinh viên khoa Tiếng Anh chúng ?"
"Vâng, em là Khương Duyệt, đến từ huyện Tình Sơn!" Khương Duyệt thấy phản ứng của lạ nhưng để tâm, cô chỉ nhanh chóng thủ tục xong để về với con.
Ai ngờ nam sinh tên cô xong thì mắt trợn tròn, kinh ngạc đến vỡ giọng: "Em là Khương Duyệt? Là Khương Duyệt thủ khoa tỉnh năm nay á?"
Tiếng hét của khiến các sinh viên đón tiếp xung quanh đều sang với vẻ ngạc nhiên.
"Hóa cô là Khương Duyệt? Xinh quá mất!"
"Xinh thế mà học giỏi !"
Khương Duyệt gây chú ý, chỉ nhẹ: "Em là Khương Duyệt, em đến thủ tục nhập học ạ!"
Kiếp Khương Duyệt học đến Thạc sĩ, cuộc sống sinh viên với cô còn quá nhiều sức hấp dẫn. Cô học là vì tấm bằng giá trị .
Hơn nữa cô chọn khoa Tiếng Anh cũng là cân nhắc kỹ. Với trình độ của cô, dạy tiếng Anh ở đại học còn dư sức, giờ sinh viên khoa đương nhiên là để... lười biếng.
Cô nghĩ , học ngành khác thì tốn thời gian học hành thi cử, nhưng tiếng Anh thì khác, cô quá rành , học tốn sức, thế là thời gian rảnh để việc khác.
"Anh là Quách Khoa Vận, sinh viên năm 3 khoa Tiếng Anh, để đưa em thủ tục!" Nam sinh dường như ngờ đón tân sinh viên xinh thế , tay chân luống cuống để .
"Em hành lý ? Để xách cho!"
"Cảm ơn !" Khương Duyệt lịch sự từ chối. "Bạn em xách giúp ạ, phiền đến !"
Lúc Quách Khoa Vận mới thấy đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục Khương Duyệt, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác.