Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 571: Quá đỗi kinh diễm

Cập nhật lúc: 2025-12-10 11:13:26
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Buổi chiều, khi Khương Duyệt bước giảng đường thì bên trong chật kín chỗ.

 

Đây là giảng đường bậc thang sức chứa hơn 100 , lúc ngay cả lối ở giữa và hàng ghế cuối cùng cũng đầy .

 

"Khương Duyệt, ở đây !" Vu Nhiên và Thẩm Tuệ Tuệ dán mắt cửa, thấy Khương Duyệt liền vẫy tay rối rít.

 

Hóa họ xí chỗ cho cô.

 

Thấy vị trí hàng ghế đầu mà hai cô bạn giành cho , khóe miệng Khương Duyệt khỏi giật giật.

 

"Mau khen tớ , trưa nay tớ về ngủ, ăn xong là chạy đây giữ chỗ đấy!" Thẩm Tuệ Tuệ hớn hở tranh công.

 

Thực buổi chiều chỉ một huấn luyện viên giảng bài về các chiến dịch kinh điển. Chính ủy Hà và vài huấn luyện viên khác cũng chia lớp giảng dạy, nhưng tiết của Cố Dã hot hơn hẳn, sinh viên các lớp khác cũng trốn sang ké.

 

Cảnh tượng chen chúc Khương Duyệt nhớ đến những tiết học của các giáo sư nổi tiếng kiếp , cũng một chỗ khó cầu như thế .

 

Khương Duyệt bàn ngủ bù. Trưa nay về nhà cô chẳng ngủ tí nào, ba đứa nhỏ bà nội đón mất.

 

Trong nhà ai, chỉ hai vợ chồng, Cố Dã đời nào bỏ qua cơ hội thế , thế là lôi cô " việc".

 

Khương Duyệt còn chút lý trí nhắc chiều hoạt động, đừng buông thả quá mà lỡ việc, nhưng Cố Dã bảo cô cứ tin năng lực của .

 

Kết quả là lúc khỏi nhà Cố Dã tinh thần phơi phới, còn Khương Duyệt thì đau eo c.h.ế.t.

 

"Đến đến ! Khương Duyệt dậy mau, huấn luyện viên Cố đến !" Thẩm Tuệ Tuệ kích động lay tay cô.

 

Khương Duyệt ngóc đầu dậy , thấy Cố Dã sải bước , khí thế chính trực ngời ngời lan tỏa khắp phòng.

 

Cả giảng đường nổ tràng pháo tay vang dội.

 

Cố Dã bước lên bục giảng, đặt cuốn sổ tay xuống bàn, nghiêm trang giơ tay chào kiểu quân đội.

 

Mày kiếm mắt sáng, ánh mắt sắc bén quét qua, tiếng vỗ tay bên càng lớn hơn.

 

"Oa, huấn luyện viên Cố trai quá!" Thẩm Tuệ Tuệ lên cơn mê trai, hai tay ôm tim, mắt b.ắ.n hình trái tim.

 

Cố Dã giơ hai tay hiệu, tiếng vỗ tay dứt hẳn.

 

Anh mở đầu ngắn gọn chủ đề chính.

 

Giọng trầm ấm, mạnh mẽ, dù sinh viên hàng cuối cùng trong giảng đường rộng lớn cũng rõ mồn một.

 

Cố Dã tên một vài chiến dịch kinh điển lên bảng, cả trong và ngoài nước.

 

Khương Duyệt thấy mấy tiếng xuýt xoa khen chữ thầy .

 

Chữ bút máy của Cố Dã , ngờ chữ phấn cũng chẳng kém cạnh.

 

Từ lúc lớp đến giờ, Khương Duyệt cứ chằm chằm Cố Dã, nhưng hôm nay chẳng thèm liếc cô lấy một cái, khiến cô thầm nghĩ thấy ?

 

Bất tri bất giác một tiếng rưỡi trôi qua, tiết học sắp kết thúc.

 

Lúc ngay cả hành lang bên ngoài cũng đầy sinh viên, nhiều bạn lớp khác, khoa khác tiếng chạy sang, đến nỗi còn chỗ .

 

Ban đầu Khương Duyệt còn suy nghĩ lung tung, nhưng dần dần nội dung bài giảng của Cố Dã cuốn hút, cô cũng tập trung lắng .

 

Cố Dã tài ăn , những chiến dịch khô khan qua lời kể của trở nên sống động như thật. Khi đến thương vong chiến tranh, giọng trầm xuống, cả giảng đường im phăng phắc. Khi kể về chiến thắng ý nghĩa to lớn của cuộc chiến, giọng đanh thép hào hùng, cảm xúc của sinh viên cũng cuốn theo.

 

Cuối cùng là phần đặt câu hỏi tự do, nhiều sinh viên tranh giơ tay.

 

Lúc mới thấy rõ sự nhanh nhạy và vốn kiến thức phong phú của Cố Dã. Đối mặt với những câu hỏi hóc búa, vẫn ứng đối tự nhiên, năng trôi chảy, hề khó.

 

Nghe giọng quen thuộc của chồng, Khương Duyệt bỗng thấy ngẩn ngơ.

 

Cố Dã là chồng cô, là thiết nhất với cô. Trước hôm nay, dù trong lòng cô vẫn coi hùng, nhưng bao giờ cô cảm thấy kính nể như lúc .

 

, là kính nể!

 

Lúc , một sinh viên dậy hỏi: "Thưa huấn luyện viên, chúng đều chiến tranh tàn khốc, một khi nổ sẽ gây thương vong vô , tổn thất to lớn. Vậy tại cứ đ.á.n.h ạ? Thế giới hòa bình hơn ?"

 

Cố Dã nheo mắt, trầm giọng đáp: "Trước tiên, chúng yêu chuộng hòa bình, mà khi thực lực tuyệt đối thì chuyện hòa bình chỉ là lý thuyết suông! Ví dụ đơn giản, kẻ cướp bóc, bắt nạt em sẽ vì em yêu hòa bình mà buông tha cho em !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-571-qua-doi-kinh-diem.html.]

 

"Vậy thế nào mới thực lực tuyệt đối ạ?" Sinh viên hỏi tiếp.

 

"Phát triển quốc phòng, khoa học kỹ thuật, giáo dục! Chỉ khi quốc gia hùng mạnh mới kẻ khác bắt nạt!" Cố Dã trả lời đanh thép.

 

" chúng lạc hậu hơn nước A mấy chục năm, liệu đuổi kịp ạ? Hơn nữa khi chúng phát triển quốc phòng thì nước A cũng phát triển, chúng cứ chạy theo lưng họ, đợi chúng phát triển thì họ chẳng phát triển hơn ?"

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Cố Dã trầm ngâm một chút, dường như đang suy nghĩ cách trả lời câu hỏi .

 

Lúc nếu chỉ trả lời nhiệt huyết là "Có thể" thì vẻ đủ sức thuyết phục.

 

"Có thể!"

 

Giữa lúc Cố Dã im lặng, một giọng nữ trong trẻo vang lên.

 

Ánh mắt Cố Dã d.a.o động, đó là giọng Khương Duyệt!

 

Hai chữ "Có thể" chắc nịch cùng với bóng dáng cô gái lên từ hàng ghế đầu lập tức thu hút sự chú ý của thể sinh viên.

 

"Tương lai đất nước sẽ phát triển , sẽ máy bay chiến đấu, đại bác, vũ khí tiên tiến nhất, còn cả vệ tinh, tàu vũ trụ! Thậm chí sẽ cả tàu sân bay!"

 

Khương Duyệt dùng giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy nhiệt huyết kể về những thành tựu mà Trung Quốc sẽ đạt trong vài chục năm tới.

 

"Chúng cường quốc bắt nạt gần một thế kỷ, thấm thía nhất nỗi đau lạc hậu sẽ đ.á.n.h đập. Chỉ khi tự hùng mạnh lên mới thể xua đuổi ngoại bang!"

 

Tất cả , bao gồm cả Cố Dã, đều lắng chăm chú.

 

Cuối cùng, Khương Duyệt chốt bằng một câu: "Tôn nghiêm chỉ lưỡi kiếm, chân lý chỉ trong tầm b.ắ.n của đại bác!"

 

Cả giảng đường im lặng vài giây, đó tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên.

 

"Hay cho câu 'Tôn nghiêm chỉ lưỡi kiếm, chân lý chỉ trong tầm b.ắ.n của đại bác'!" Ngoài cửa, Chính ủy Hà và các huấn luyện viên khác thấy câu còn kích động hơn cả đám sinh viên.

 

"Cô vợ nhỏ của Cố Dã giỏi thật đấy!"

 

Trong phòng học.

 

Khương Duyệt nhận thấy Cố Dã đang bằng ánh mắt rực lửa, cô đón lấy ánh mắt , rạng rỡ.

 

"Nói lắm!" Thẩm Tuệ Tuệ và Vu Nhiên vẫn vỗ tay ngớt, tay sắp sưng lên đến nơi .

 

"Bài học hôm nay đến đây là kết thúc, cảm ơn các em lắng !" Cố Dã tuyên bố tan học.

 

Đám sinh viên vẫn chịu về, vẻ mặt còn đầy tiếc nuối.

 

"Về thôi!" Khương Duyệt cùng nhóm Vu Nhiên ngoài. Tần Hiểu Vũ do dự một chút cũng theo.

 

Tần Hiểu Vũ chuyện với Khương Duyệt, mà là khi Cố Dã rời , cô bỗng thấy dáng quen quen.

 

Sao giống hệt đàn ông ôm Khương Duyệt tối qua thế nhỉ!

 

Chẳng lẽ...

 

Không, thể nào!

 

Tần Hiểu Vũ lập tức xua tan suy đoán trong đầu. Đùa gì chứ, thể nghĩ Cố Dã là chồng Khương Duyệt ?

 

Chuyện tuyệt đối thể xảy !

 

Tần Hiểu Vũ cho rằng nghĩ nhiều, khỏi lớp cô theo bóng lưng Cố Dã từ xa về ký túc xá.

 

Khương Duyệt về ký túc xá. Chiều nay chỉ buổi tọa đàm, xong việc tự do, cô về nhà nấu cơm.

 

"Cố Dã, cô vợ nhỏ của giỏi thật đấy, định cho cô quân đội thật ? Với giác ngộ của cô ..." Chính ủy Hà thấy Cố Dã liền bắt đầu bài ca thuyết phục.

 

Thực sự bài diễn thuyết của Khương Duyệt khiến ông quá ấn tượng.

 

"Thôi , lão Hà, ông dừng ngay cho !" Cố Dã Chính ủy Hà lải nhải cái ý tưởng viển vông đó liền vội vàng ngắt lời.

 

Vợ nhỏ của chẳng hứng thú gì với việc lính , cô mềm mại yếu đuối như thế, hợp với môi trường quân đội chút nào.

 

 

Loading...